" Vậy thì . . Đến lúc chơi với anh rồi! "
Không để cậu trả lởi, hắn dễ dàng nhấc bổng cậu lên. Dư Ly đỏ mặt ngượng ngùng.
" Chờ - chờ chút đã. Anh không mệt sao? Mình nên ngủ trước đi chuyện này để sau nha "
" Anh là đang vô cùng khoẻ khoắn! "
Bạch Thiên đặt cậu xuống giường, đôi tay thoang thoát sờ soạt lưng cậu. Mặt Dư Ly bắt đầu đỏ hơn, hơi thở cũng dần gấp rút.
" Ưm . . "
Hắn hôn lấy bờ môi nhỏ nhắn ấy, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi đang rụt rè của Dư Ly. Tử bờ môi ấy hắn chuyển đến phần cổ trắng nõn, tham lam hắn mυ'ŧ lấy tạo nên dấu chủ quyền đỏ nhẹ trên làn da của Dư Ly.
" Ah~ đừng mà. Mọi người ở trường sẽ thấy mất "
" Em cứ bảo là muỗi đốt, họ sẽ không nói gì nữa đâu "
Hắn đưa hai ngón tay của mình vào môi, từ từ tạo độ ướt cho ngón tay của hắn bằng nước bọt. Cười nhẹ lên gian manh, hắn tiến hai ngón tay vào lỗ nguyệt bé nhỏ của cậu.
" Aaah ~ "
Dư Ly phát lên âm thanh gợϊ ȶìиᏂ khiến hắn càng khoái chí hơn mà đưa thêm một ngón.
" Aaah. . Sao lại đưa vào hai ngón nhanh vậy chứ? "
" Sẽ còn một thứ còn to và dài hơn, em nên làm quen với ngón tay của anh đi. "
Hắn hôn vào môi Dư Ly, tay thì thông thạo chọc ghẹo điểm G của cậu khiến cho nơi đó ướt đẫm.
" Dư Ly à, anh nhịn không nổi nữa rồi "
Hắn rút hai ngón tay ấy ra, cắn nhẹ môi cậu. Bạch Thiên đưa tay cởi khoá quần của mình xuống, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn Dư Ly. Cậu bây giờ trong vô cùng gợϊ ȶìиᏂ, đôi môi thở hổn hển, khuôn mặt thì đỏ lên đầy ngượng ngùng, nơi đó thì hồng hào co giật như đang gọi mời hắn đâm vào.
Bạch Thiên nuốt nước bọt, tay vuốt phần tóc rũ xuống của mình. Hắn cầm chân cậu đặt lên cổ, nhẹ cắn một cái tạo nên dấu vết.
" Aaah ~ "
" Bảo bối à, anh vào đây "
Hắn tiến dươиɠ ѵậŧ to dài kia vào trong cậu . Nơi ấy siết chặt lấy khiến hắn sướиɠ đến điên người .
" Aaaah ~ Thiên "
" A Ly . . ngon thật đó. Anh muốn điên lên vì sướиɠ rồi "
Hắn dồn dập đẩy vào trong cậu, nơi ấy cứ hút chặt lấy hắn. Cậu thở dồn dập, tay cáu chặt lên lưng hắn tạo đầy vết cào. Đẩy vào mãnh liệt vẫn khiến hắn chưa đủ thỏa mãn, Bạch Thiên bế cậu ngồi lên người hắn. Cậu thở hổn hển, đôi mắt mơ màn nhìn hắn.
" Ưm . . Aahh~ Chậm thôi "
Khuôn mặt dâʍ đãиɠ lúc làʍ t̠ìиɦ của Dư Ly như ngồi nổ tìиɧ ɖu͙© đối với Bạch Thiên. Hắn nhếch mép, nhẹ mυ'ŧ lấy đầu ti hồng hào của cậu. Vừa mυ'ŧ vừa nhịp nhàng đẩy phần dưới khiến cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân đôi.
" Aaah. . Đừng làm một lúc hai nơi chứ ~~ "
" Tại sao không? Em đang siết chặt anh lắm đấy, sướиɠ đến như vậy mà. Cái lỗ đáng yêu đó là muốn ăn luôn thằng nhỏ của anh kìa "
Hắn liền mạnh bạo đẩy vào trong, cậu choàng lấy cổ hắn ôm chặt. Cái ôm đó khiến hắn càng tăng nhịp độ đẩy mạnh cậu hơn.
" Aaaah . . Chậm lại đi mà~ "
Cậu càng cầu xin hắn càng bự ra bên trong, du͙© vọиɠ càng lớn hắn càng điên cuồng đâm vào. Bạch Thiên đổi thế, đặt cậu nằm xuống liên tục đẩy vào. Hắn cầm chân cậu lên, nhẹ liếʍ môi như đang thưởng thức món ngon.
" Aaaah . . Aah "
Hắn tăng nhanh nhịp độ lần nữa, cậu hổn hển bám chặt tay hắn . Âm thanh gợϊ ȶìиᏂ vang khắp căng phòng .
" Thiên à . . Em sắp ~ sắp ra rồi~ "
" Cùng nhau "
Hắn hôn lấy môi cậu, nhịp độ đẩy dần tâng. Cậu bám tay lên lưng hắn, cáu mạnh vào, dòng chảy màu trắng tuôn ra. Hắn thoã mãn nhìn cậu đang ngủ gục đi sau trận chiến tìиɧ ɖu͙© đầy kịch liệt.
" Đáng yêu quá đi mất "
Hắn nhìn ngắm cậu, nụ cười dịu dàng nở lên và thằng em của Bạch Thiên lại chồi lên.
" Mình tự đi xử lí vậy "
________
Dư Ly vươn vai, cậu thức dậy sau hiệp đấu kịch liệt ấy.
" Sáng rồi? "
Dụi dụi mắt tỉnh dậy, trên người cậu đã sạch sẽ từ đầu tới chân. Cậu đảo mắt nhìn lên, là Bạch Thiên đang say ngủ ôm cậu vào lòng. Dư Ly cười trừ, cố gắng gỡ tay Bạch Thiên ra. Cậu bước xuống giường đột nhiên . . bịch
Dư Ly ngơ ngác, cả lưng và chân cậu hầu như điều mỏi và mất đi sức lực lẫn cảm giác.
" Ể . .? "
Hắn giật mình tình giấc khi nghe thấy âm thanh lớn, nhìn thấy cậu ngồi bệt trên nền gạch. Hắn lo lắng bước xuống đỡ cậu lên.
" Em có sao không? Sao lại ngồi đây? "
Cậu cau mày, nụ cười sát khí hiện lên .
" Tại ai hả? "
" Đừng nói là do đêm qua nha "
" Còn ai vào đây nữa? Bế em đi tắm, em còn có lớp vào trưa nay đó "
Hắn nhíu mài đầy tội lỗi, dịu dàng bế cậu vào phòng tắm. Bạch Thiên cũng kim luôn nhiệm vụ tắm rữa và gội đầu cho cậu.
" Hay là nghĩ hôm nay đi, em như vậy liệu có ổn không? "
" Không nghĩ đâu, chỉ mới học hai hôm mà nghĩ thì không ổn tý nào. "
Cậu phụng phịu nói
" Vậy anh đưa em đến trường, đứng bên ngoài bắt xe bus sẽ rất mỏi chân "
Cậu gật đầu, hắn xoa xoa tóc cậu nhẹ hôn lên trán cậu. Dư Ly bình thường điều muốn tự bắt xe bus đến trường vì không muốn bị gây chú ý, lần này cuối cùng hắn cũng có thể lôi cậu lên xe mà chở đi rồi, trong lòng hắn là đang mừng thầm.
________
Bạch Thiên dừng xe lại, nụ cười dịu dàng hắn lại như thói quen mọi khi xoa xoa đầu cậu dặn dò.
" Chiều nay anh có tiết nên em cứ về rồi ăn tối nha! Không cần đợi anh đâu "
" Khi nào học xong tiết chiều anh về nhớ mua giúp em vài bịch thức ăn cho A Hắc nha! "
" Anh nhớ rồi "
Cậu vẫy tay tạm biệt hắn, chậm rãi bước vào trong. A Miên từ xa bước đến, cô cười nhẹ hỏi thăm cậu.
" Cậu và anh trai cậu thân nhỉ? "
" Ừm. Người trong nhà mà "
Cô đảo mắt, chợt khựng lại khi thấy một vết lạ trên cổ cậu.
" Dư Ly cổ cậu? "
" Ể . . À là bị muỗi đốt đó "
Cậu lúng túng chạy đi. Cô ta nhếch mép gian xảo .
" Hầy! Muỗi đốt à? "
_______ còn tiếp _____