Anh Hai Của Tôi

Quyển 2 - Chương 2: Nhà của chúng ta

Dư Ly khẽ động mi, dần tỉnh dậy. Đưa tay lên cậu dụi dụi mi mắt. Mơ màng lấy lại tinh thần sau giấc ngủ dài.

" Em đã ngủ bao lâu rồi? "

" Vừa tròn 2 tiếng "

Cậu giật mình, quay sáng trách hắn.

" Sao anh không gọi em dậy? Chúng ta còn phải dọn đồ của em đến nhà mới nữa đó "

Cậu gấp rút cởi dây an toàn ra, mở cửa xe bước xuống. Trước mắt cậu là ngôi nhà của hắn.

" Sao lại đến đây còn đồ đạc ở nhà chính thì sao? "

Cậu quay người lại nhìn hắn, hắn bước xuống nhẹ cười, xoa xoa đầu cậu.

" Đồ ngốc! Lúc em đang dự lễ tổng kết thì anh đã gọi người dọn mọi thứ từ nhà chính qua đây hết rồi. Anh cũng sắp xếp lại đồ cho em rồi, vào thôi! "

Cậu thở dài, cùng hắn bước vào. Khung cảnh xung quanh của ngôi biệt thự có chút thay đổi. Giống như đã được sửa chữa lại đôi chút vậy.

" Anh hai anh đã sửa nhà lại sao? "

" Ừm! Anh sửa khoảng 4 tháng trước, lúc đó em đang trong kì thi nên đã không đến được. Kiến trúc cũ của nó khá là mù mịt, anh chả hiểu chủ cũ của ngôi nhà này sao có thể ở được nhỉ? Anh còn mở rộng phòng bếp ra một chút và còn xây thêm một căng phòng nhỏ em muốn thì có thể sử dụng. "

Bạch Thiên nắm lấy tay cậu, hắn dẫn cậu đến một căn phòng trên tầng hai.

" Anh để trống nó cho em đấy "

" Đột nhiên . . Em cảm thấy thật may mắn "

" May mắn? May mắn vì điều? "

Hắn tò mò nhìn cậu, cậu cười nhẹ lắc đầu.

" Không nói cho anh biết đâu "

" Ể . . Tại sao chứ? Nói cho anh biết đi "

Cậu gõ nhẹ lên trán hắn tỏ ý chọc ghẹo.

" Em sẽ không nói rằng . . Bản thân em là đang cảm thấy may mắn vì lúc đó đã cùng anh sai trái, cũng sẽ không nói rằng em cảm thấy may mắn vì đã yêu anh và được anh yêu lại đâu "

1 tuần trôi qua

Bạch Thiên bước đến, cầm trên tay là mớ tài liệu của cuộc thi xét tuyển. Anh đẩy kính, đặt tài liệu xuống mặt đầy nghiêm nghị.

" Trước mắt thì em có thể dễ dàng vượt qua cuộc thi xét tuyển này. "

" Phù . . Làm em sợ chết mất! "

Hắn cười nhẹ, đặt kính xuống. Hắn nhẹ hôn lên trán cậu, cậu đỏ mặt quay sang nơi khác.

" A Ly của anh rất thông minh nha. Dạy một lần liền biết hết, em có muốn vào công ty của nhà chúng ta không? Anh sẽ sắp xếp công việc phù hợp cho em "

Cậu cười trừ

" Nếu anh cần em có thể đến công ty phụ anh . . Nhưng em sẽ chỉ phụ khi nào hết đại học thôi. Sau đó em sẽ liền trở thành một đầu bếp bánh ngọt tài ba nha! "

" Haha! Lúc đó anh sẽ ghé đến mua sạch bánh ngọt của em . . mua luôn cả đầu bếp "

" Tham lam quá đó. Chỉ bán bánh không bán đầu bếp đâu "

Hắn cười rạng rỡ, không gian vui vẻ và hạnh phúc bao trùm căn nhà ấy. Suốt 2 năm vừa qua Bạch Thiên đã đợi ngày này đến nỗi cả ngủ cũng mơ thấy. Hắn luôn mong chờ ngày cậu đến ở cạnh hắn, chỉ có cậu là ánh sáng duy nhất xua tan đi màn đêm mù mịt đầy cô đơn ấy mà thôi.

________

Buổi tối dần đến, cậu cặm cụi vào bếp. Cậu cho hết thứ này rồi đến thứ kia, trên người toát ra đầy vẻ đậm chất đầu bếp thực thụ . . . Cho đến khi món ăn bày ra.

" Mình thật lòng không muốn làm em ấy buồn tý nào . . Nhưng mà món ăn này thật là khó nuốt vô cùng "

Hắn cầm lòng ăn hết thức ăn trên bàn bởi vì đôi mắt đang toả sáng lấp lánh kia của cậu.

" Ngon không ạ? "

" Ng-ngon lắm "

Sau khi giải quyết hết đóng thức ăn kì lạ mà Dư Ly nấu thì Bạch Thiên cũng gục ngã. Cậu từ phòng tắm bước ra, trên người là một bộ quần áo ngủ cùng kiểu dáng với Bạch Thiên.

Ring! Ring! Ring!

Điện thoại cậu vang lên âm thanh cuộc gọi. Hiển thị trên màn hình là Du Cầm. Dư Ly vội vã bắt máy.

" Dư Ly ơiiii!!! Huhu nhớ cậu quá đi "

" Đừng khóc, đừng khóc. Kì thi xét tuyển của cậu kết quả sao rồi? "

" Nhờ có Anh Duy kèm tớ nên dễ dàng đậu rồi. Nghe nói ngày mai là trường đại học chỗ cậu mới bắt đầu thi đúng không? "

" Ừm. Ngày mai là bắt đầu thi chính thức á "

" A Ly à, Cố lên nha! cậu cũng nhớ ăn uống cho đầy đủ đó. Không có sức khoẻ là không làm được chuyện lớn đâu đó nha . Thôi tớ ngủ rồi bái bai A Ly "

" Cậu cũng giữ gìn sức khoẻ nha? "

Tút . . .

" Là Du Cầm? "

Bạch Thiên đi đến, gim dây điện của máy sấy tóc vào phích cắm điện. Hắn đẩy chiếc ghế ra, cậu nhẹ nhàng bước đến ngoan ngoãn ngồi xuống để hắn sấy tóc.

" Cậu ấy hỏi thăm em và chúc em thì tốt ạ "

" Cậu ta hình như cũng là người trong gia tộc họ Lê phải không? "

Hắn bật nút của máy sấy lên, nhẹ nhàng xoa xoa vào từng sợi tóc ướt của cậu.

" Dạ! Bà của cậu ấy là vợ lẻ nên bên phía nhà bà của cậu ấy hoàn toàn không có tiếng nói trong gia tộc. "

" Cậu ta và Du Du cả Du Minh điều là dòng họ với nhau "

" Du Du và Du Minh là ai? bạn anh sao? "

Hắn tắt máy sấy, đặt xuống bàn. Tay xoa xoa lấy tóc cậu.

" Sau này sẽ giới thiệu cho em biết. Giờ ngủ thôi "

Cậu gật đầu, tiến đến giường cậu thoải mái vươn vai.

" Oaaaa! Cảm giác thoải moái quá đi "

Bạch Thiên tắt đền, hắn chậm rãi bước lên. Nhẹ nhàng hắn ôm cậu vào lòng mình, không gian yên tĩnh ấy dần hiện lên.

" Thật ra lúc em khóc cũng không hẳng vì phải rời xa Du Cầm! "

" Vậy vì điều gì? "

Đôi mắt Cậu đượm chút buồn bã, lòng cũng kèm theo chút xao xuyến. Nhớ đến hình ảnh Du Cầm rơi lệ yếu đuối khiến Dư Ly không khỏi xót xa. Con người lạc quan tươi tắn ấy đã luôn cố gắng gồng mình rất nhiều.

" Du Cầm cậu ấy luôn có một vẻ ngoài tươi tắn và lạc quan. Nhưng không ai biết rằng bản thân cậu ấy đã trãi qua rất nhiều điều tồi tệ. Mẹ cậu ấy đã ly hôn với ba vì cả hai đã tranh cãi về vấn đề cậu ấy là Gay. Mẹ cậu ấy vì bảo vệ cậu ấy nên đã rời khỏi gia tộc và mang theo cậu ấy. Cậu ấy đã khóc rất nhiều khi kể với em về chuyện đó . . Nhưng cậu ấy nói với em rằng bây giờ đã không còn buồn vì có em và người yêu của cậu ấy bên cạnh. Sau những chuyện đau khổ đó mà cậu ấy có thể tươi tắn và lạc quan thật sự khiến em luôn ngưỡng mộ. Dù ở quá khứ có đau đớn hay bị tổn thương thì đột nhiên xuất hiện một điểm tựa vững chắc ở bên cạnh nó sẽ vô cùng tuyệt vời đúng không anh? "

Cậu nhìn hắn, đôi môi nhỏ khẽ tươi cười.

" Anh bây giờ cũng là một điểm tựa của em. Sau tất cả mệt mỏi hay áp lực, khi quay lưng lại em đã luôn nhìn thấy anh. Điều đó thật sự đối với em như một giấc mộng vậy đó Thiên à. Trước giờ em luôn gọi nơi này là nhà của anh . . Bây giờ liệu em có thể gọi nơi này là nhà của chúng ta không? "

Hắn hôn nhẹ lên trán cậu, lòng hắn lại lần nữa vang lên âm thanh rung động vì những lời bày tỏ của Dư Ly.

" Có thể! Luôn luôn có thể mà A Ly, nơi này từ khi được anh mua về đã luôn là nhà của chúng ta rồi "

" Dạ "

Hắn hôn nhẹ vào môi cậu. Sự yên tĩnh của màn đêm dần kéo đến, sự lạnh giá ấy lại không hề cô đơn mà tràn ngập cảm giác của tình yêu và sự hạnh phúc.

Dư Ly yếu đuối ngày trước luôn sợ hãi và rụt rè đối với hắn . . Nay đã có thể an yên mà dựa vào điểm tựa to lớn ấy suốt 2 năm vừa qua.

Cậu luôn mong muốn rằng khoảng thời gian dài sau này, có thể là 5 năm, có thể là 10 năm Bạch Thiên và cậu điều vui vẻ, bình yên ở cạnh nhau như vậy .

________ còn tiếp _____