Anh Hai Của Tôi

Quyển 1 - Chương 23: Em có muốn đi biển không?

Buổi lễ sáng tạo kết thúc, toàn bộ học sinh sẽ cùng nhau dọn dẹp lại mọi thứ và tổng vệ sinh toàn trường để chuẩn bị cho kì nghỉ hè sắp đến.

Bạch Thiên bước đến sân thượng, khuôn mặt cáu gắt hắn nhịp nhịp chân chóng cằm suy nghĩ. Du Minh bình thường đã sợ cái tính trời đánh của Bạch Thiên nay lại còn sợ hơn

" B-bạch Thiên à, xem như tôi năn nỉ cậu đó, tôi có làm gì sai thì cậu trách luôn đi chứ cậu làm vậy áp lực lắm đó biết không hả? "

Bạch thiên thở dài một hơi, đưa tay lên tóc hắn rãi rãi .

" Tôi định sẽ nói hết mọi thứ với em ấy. Nhưng mà tôi lại cảm thấy sợ em ấy sẽ kinh tởm và biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi muốn hỏi cậu tôi nên làm gì cho đúng đây, tôi nghe Du Du nói cậu là chuyên gia trong mấy chuyện tình cảm này mà. "

Du Minh đứng hình năm giây. Sau đó liền thở phào nhẹ nhõm vì không phải chọc giận tên này mà hắn chỉ là đang hỏi chuyện tình cảm.

" Bạch Thiên cậu bình thường trong mấy dụ ở Tập đoàn hoặc mấy dụ đấu thầu cậu vô cùng sắc bén và quyết đoán đến khiến người ta nể phục. Nay là đang biết sợ đó hạ? "

" Chuyện đó và chuyện này là hai chuyện khác nhau. "

Du Minh cười khổ lắc đầu.

" Thật ra chuyện tình cảm của cậu chỉ là có chút phức tạp mà thôi. Vì cả hai là cùng sinh ra bởi một người ba. Nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ đơn giản là yêu, chính vì vậy hãy cố gắng xem đây là một kế hoạch mới cho cuộc đời cậu vậy đó . Được ăn cả ngã về không đi, cậu dù sao hết năm nay đã ra riêng rồi cũng sẽ không còn chạm mặt Dư Ly nữa. Nếu mà em ấy từ chối thì cũng koi như đã ra riêng không còn gặp nhau. Nên cứ nói hết mọi thứ trong lòng khỏi phải sợ "

Du Minh rời đi, vỗ vai an ủi Bạch Thiên. Hắn im lặng, đôi mắt lãnh đạm ấy nhìn về một hướng vô định.

" Được ăn cả ngã về không sao? "

________

Dư Ly cầm chiếc bàn lủi thủi đi về hướng lớp học, các cô gái bắt đầu bước đến quay quanh cậu.

" Nè nè! Dư Ly à, mẫu người của anh hai cậu là gì vậy? "

" Hả? Mẫu người? Tớ- tớ không biết đâu "

Cậu lúng túng

" Nè cậu nhìn tớ xem có thể làm chị dâu cậu không? "

" Hả? mơ đi tôi mới ra dáng làm chị dâu cậu ta nha!! "

" Ể -. . Xin lỗi nhưng mà cho tớ qua cái đã "

Cậu cố gắng luồng qua khỏi đám đông ồn ào ấy, đột nhiên bị trượt chân. Cậu hoảng hốt không kịp chống người nên chỉ có thể cố gắng nhắm mặt chịu ngã

" Có sao không? "

Hắn bất ngờ xuất hiện đỡ lấy cậu . Cậu ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt thể hiện vài nét ngượng ngùng

" Dạ em không sao ạ! "

Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu .

" Đưa bàn đây. Dọn dẹp xong cùng về thôi "

Cầm lấy chiếc bàn nặng nề ấy, hắn bình thản bước đi trước. Đôi mắt như đang có rất nhiều điều ẩn giấu.

Cậu cũng lặng lẽ đi phía sau hắn, cả hai cất chiếc bàn vào góc và cùng nhau rời khỏi cổng.

________

Bước vào xe không khí im lặng bao trùm cả hai. Hắn chóng tay quay mặt qua hướng cửa xe, hít một hơi lấy can đảm hắn mới thốt lên tiếng nói

" Nghỉ hè này . . . Em- em có bận gì không? "

" Dạ-dạ không ạ "

Cậu ngại ngùng đáp

" Vậy. . Có muốn đi biển không? "

" Đi biển ạ? "

Dư Ly tươi tắn nở hoa như đang gặp chiếc bánh pudding trước mặt.

" Ừm! Đi biển "

" Dạ đi ạ "

Sự vui vẻ toát lên khắp người cậu, hai chân nhí nhảnh đung đưa. Nụ cười ấy nở lên, hắn lén lút ngắm nhìn. Lòng Bạch Thiên thầm lặng xuất hiện cảm xúc hạnh phúc

3 ngày sau

Chuyến đi biển của Bạch Thiên và Dư Ly bắt đầu. Cậu vui vẻ vừa ngân nga bản nhạc vừa thu doạn hành lí cần thiết, lựa hết bộ này rồi lấy đến bộ quần áo kia rồi lại do dự không biết có nên lấy không.

" Mình đã ghi chép trong 3 ngày rồi, chắc chắn là đầy đủ "

Cậu gật gật đóng vali lại, mặc vào chiếc áo khoác cậu xách vali lên bước khỏi phòng.

Trước cửa là Bạch Thiên đang đứng đợi cậu, nhìn thấy hắn với khuôn mặt an tĩnh đợi mình khiến Dư Ly có chút rung động

" Xong rồi à? Ta đi thôi!"

Hắn bước đi trước, cậu tươi cười đi theo phía sau.

Cả hai bước vào xe, hắn đưa tay lên xem đồng hồ

" Tầm 6 tiếng sẽ đến nơi, bây giờ chỉ mới 12h đêm nên em cứ việc ngủ đi. "

" Nếu anh hai có mệt hãy gọi em dậy nhé! Em cũng biết lái xe nên em sẽ phụ anh hai "

Hắn cười nhẹ gật đầu. Cậu tựa người vào ghế, đôi mắt dần dần chìm vào giấc ngủ. Đã lâu rồi cậu không được rời khỏi thành phố và cũng đã lâu rồi cậu chưa đến biển . . . Dần dần tắt đi suy nghĩ cậu chìm sâu vào giấc ngủ

Ánh sáng bắt đầu hiện lên, chúng loé lên vào mắt cậu, cậu dần dần tỉnh giấc

" Ưm . . Sáng rồi sao? "

Dư Ly dụi dụi mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 6h sáng . Hắn đã chạy suốt 6 tiếng, cậu nhìn hắn có chút sốt ruột

" Anh hai, anh có mệt không? Hay là để em lái cho "

" Anh ổn! Sắp đến khách sạn rồi, em cứ nghĩ ngơi đi "

Cậu cười trừ, gật đầu tuân lệnh.

Bạch Thiên và Dư Ly bước đến quầy lễ tân. Cô ấy lập tức nhận ra hắn, khuôn mặt hiện lên nét khó xử. Cô ấy đột nhiên cúi người

" Thật lòng xin lỗi ngài Mạc. Phòng hai giường ngài đặt có lỗi bên hệ thống điện và hệ thống điều hoà. Hiện tại chúng tôi đang sửa chữa và vẫn còn một phòng cũng là phòng VIP nhưng chỉ có một giường. Ngài có thể ở tạm đến khi chúng tôi khắc phục lỗi không? "

Hắn cau mày, dư định trách mắng thì Dư Ly bước đến.

" Dạ cũng được ạ! Chúng tôi sẽ sử dụng phòng đó nên cô không cần sửa chữa gấp đâu "

Cậu cười nhẹ nhìn anh, cả hai cầm vali lên phòng. Hắn im lặng không nói gì khiến cậu có chút tò mò

" Anh hai hôm nay có chuyện gì không vui sao? "

" Không có gì đâu. Anh ngủ một chút rồi chúng ta sẽ đi tham quan "

Hắn nằm xuống, cả người mệt mỏi dần ngủ thϊếp đi.

____________ còn tiếp_______