Anh Hai Của Tôi

Quyển 1 - Chương 20: Em cười rất đẹp

Dư Ly bước ra khỏi cửa phòng, cậu phủi phủi chỉnh chu lại quần áo, chỉnh xong rồi lại loay hoay kiểm tra, vuốt vuốt lại tóc rồi lại đâm ra ngượng ngùng.

" Sao giống như đi hẹn hò vậy nè! "

" Cậu Dư Ly! Cậu chủ Bạch Thiên đã về rồi ạ "

Cậu gật gật đầu, gục mặt xuống ngượng ngùng, hai tay nắm chặt nhau cậu chậm rãi bước xuống. Bạch Thiên tựa người vào cửa, tay đưa lên vừa xem đồng hồ, vừa nhìn về phía cửa.

" Sao lại có cảm giác hồi hộp bực bội như vậy chứ? "

Hắn nhịp nhịp chân, cậu đi đến nắm lấy vạt áo hắn

" A-anh hai em xong rồi ạ! "

" Vậy. . Mình đi thôi "

Hắn bước đi trước mở cửa phụ cho cậu, cậu lúng túng bước lên. Cả hai ngồi trên xe im lặng hết cả buổi đi

" Điểm đến của bạn nằm bên trái "

Hắn đưa tay tắt đi google map.

" Là nơi này đúng không A Ly? "

Thình thịch! Thình thịch!

" A-anh hai gọi mình là A Ly sao? Áaaah!!! sao lại thấy hạnh phúc quá vậy ta "

"À- A Ly . . . Anh gọi như được không? "

" D-d- dạ được ạ "

Cậu quay sang cười tươi, hắn chăm chú ngắm nhìn một lúc.

" Vào trong thôi! "

Cậu gật đầu đồng ý, hắn bước xuống mở cửa cho Dư Ly. Bước vào trước, hắn mở cửa đợi cậu vào. Cả hai vào bàn, Bạch Thiên chăm chú nhìn cậu chọn món.

" Anh hai, Anh muốn ăn gì ạ? "

Dư Ly tươi cười đưa menu về phía hắn, mãi mê nhìn cậu nên hắn như mất hồn

" Anh hai! Anh hai! "

Hắn mơ màng không đáp lại.

" BẠCH THIÊN!!! "

Nghe cậu gọi lớn tên Bạch Thiên mới hoàn hồn lại, cậu lo lắng đưa tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ.

" Anh hai hơi nóng, anh bị bệnh sao ạ? Hay mình quay về nha?"

" Không! Anh không sao, em cứ gọi đại vài món đi "

Cậu gật đầu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

" Mình nên gọi những món dễ ăn một chút, có lẽ anh hai đã bị cảm rồi "

" Quý khách gọi gì ạ? "

" Cho em món này, món này và món này nữa ạ! "

Dư Ly đặt Menu xuống, ngượng ngùng cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện. Hai tay cậu nắm chặt vào nhau rồi lại xoay xoay ngón cái ngượng ngùng cậu cố gắng mở lời.

" Anh hai, kì thi của anh sao rồi ạ? "

" Nó ổn. Anh nghĩ là anh sẽ đủ điểm "

Hắn điềm tĩnh đáp

" Anh không tự công lại sao ạ? "

Cậu nghiêng đầu hỏi

" Không. Nói về bạn mới của em đi, cậu trai tóc xanh ấy tên gì nhỉ? "

" Cậu ấy tên là Du Cầm ạ. Là Lê Du Cầm! "

Hắn khựng lại khi nghe đến tên của Du Cầm.

" Không lẽ trùng hợp đến vậy chứ? Du Minh và Du Du cũng họ Lê. Có lẽ mình nên điều tra một chút "

" Cậu ấy là một người tốt và còn hay giúp đỡ em rất nhiều. Lâu lâu hai người bọn em cũng đi tìm vài quán ăn đó "

Cậu cười tươi kể về Du Cầm, hắn cười nhẹ chóng tay ngắm nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng như đang ngắm một báu vật của mình.

" Quả nhiên . . . em cười nhìn rất đẹp "

Hắn vạ miệng nói ra .

" Dạ? Ể. . .? "

Cậu đỏ hết mặt gục xuống, hắn luống cuống quay mặt đi.

" Mình lỡ miệng nói ra suy nghĩ luôn rồi! "

" Xin-xin lỗi em . . "

Cậu ngượng ngùng lắc lắc đầu, gục khuôn mặt xuống cậu hạnh phúc cười nhẹ tươi.

" Anh hai khen mình đẹp kìa!! Uoaaa!! "

Món ăn được dọn ra, cả hai cùng nhau bàn về đề thi rồi lại bàn về sách và sở thích của cậu

" Ăn xong rồi em có muốn đi đâu nữa không? "

" Mình đi dạo một chút ở công viên nha "

Cậu nhàn nhạt nở nụ cười

" Ừm "

Hắn đặt nĩa xuống, đưa tay về phía nhân viên.

" Tính tiền! "

Chị nhân viên gật đầu đi đến quầy thu ngân cầm một hoá đơn đưa về phía Bạch Thiên, cậu liền nhanh đưa tay ra nhận lấy hoá đơn.

" Lần này là em mời anh hai mà, em đã nói sẽ cảm ơn anh hai vì đã giảng bài cho em. "

Hắn phì cười trước sự trưởng thành của đứa em bé bỏng này

" A Ly của anh lớn rồi! "

Hắn đứng dậy rời đi trước, dừng chân trước cửa đợi cậu . Dư Ly bước ra, cả hai rời đi. Hắn lấy điện thoại tìm kiếm trên Google map

" Ở phía bên kia có một công viên, không lớn lắm nhưng nó khá mát mẻ. Em có muốn qua đó đi dạo một chút không? "

" Dạ muốn! "

Cậu gật đầu ngoan ngoãn.

________

Cậu bước chậm rãi theo phía sau Bạch Thiên, đôi mắt nhìn tấm lưng ấy lòng cậu xao xuyến, tim cứ liên hồi đập mạnh. Tay cậu siết chặt vạt áo để giảm bớt hồi hộp

Bạch Thiên cũng ngại ngùng không kém, tim cũng đang gào thét liên hồi.

" Không nhìn thấy em ấy, có lẽ mình nên đi chậm lại "

Hắn dần đi chậm lại, nhìn thấy Bạch Thiên đi chậm, cậu cũng đi chậm lại .

" Sao không thấy em ấy bước lên nhỉ? "

Hắn quay lưng lại, Dư Ly giật mình quay mặt sang hướng khác tránh né

" Đừng đi phía sau nữa! "

" Em-em xin l-"

" Đi cùng anh đi! "

Hắn dứt câu, liền lập tức quay lưng về phía trước che đi khuôn mặt đang đỏ ngâu của mình, cậu gật gật đầu chạy lủi thủi lên phía trước, cả hai người chậm rãi bước từng bước

" Sau khi học xong đại học anh có dự định thực hiện điều gì không? "

Cậu nhìn hắn tò mò

" Ba bảo anh vừa học đại học vừa giữ chức vụ giám đốc trong tập đoàn của gia đình mình. Anh cũng dự định như vậy vì anh muốn ra riêng, muốn bản thân mình tự lập hơn và sống riêng cũng sẽ thoải moái hơn. "

Cậu ngước lên nhìn hắn, đôi mắt của hắn nhìn xa xăm như đầy tâm tư.

" Còn em? "

Cậu im lặng suy nghĩ, tay siết chặt lại.

" Mình đã từng muốn mở tiệm bánh cùng Hắc Anh . . . Nhưng có lẽ bây giờ mình chỉ đơn giản muốn mở một tiệm bánh cho bản thân mà thôi "

" Có lẽ . . . Em sẽ trở thành một thợ làm bánh "

Ngọn gió nổi lên, thổi đến từng sợi tóc của cậu. Cậu đưa tay lên vuốt lại, dịu dàng nở nụ cười về phía hắn, lòng hắn đột nhiên nổi lên một loại cảm giác rung động khó tả. Bạch Thiên siết chặt tay, lấy can đảm dự định mở lời.

" Dư Ly à, thật ra anh . . Anh thích-"

Ào!! Mưa đổ xuống, hắn nhìn thấy cậu bị ướt thì liền nhanh chóng nắm lấy tay cậu tìm chỗ trú.

" Đi tìm chỗ trú thôi! "

" Dạ "

______________ Còn Tiếp _________