Anh Hai Của Tôi

Quyển 1 - Chương 15: Yêu sao?

Ding dong! Ding dong!

" Giờ thi đã kết thúc các học sinh của toàn bộ khối 10 phải lập tức rời khỏi phòng thi! Chúc các bạn sẽ có được số điểm mong ước "

" Dư Ly àaaa! Mệt thật đóooo "

Du Cầm đi đến

" Cậu làm được hết bài không? "

Dư ly cười nhẹ

" Được! Còn cậu "

" Haizz! Không mong chờ sẽ đạt được 100 điểm đâu. À- mà tiểu Ly nè! Tớ biết tiệm bánh ngọt gần trường ngon lắm. Đi ăn không? Tớ khao! "

" Cậu khao là đương nhiên phải đi rồi "

Leng keng!

Cả hai bước vào.

" Kính chào quý khách! Quý khách dùng gì ạ? "

" Cho một chocolate, còn cậu? "

" cho một Pudding! "

" Sẽ có ngây ạ!! "

Du cầm ngồi phịch xuống, cậu ấy thở dài .

" Bài thi lần này khó kinh khủng! Tớ mà thi rớt chắc chắn ba tớ sẽ chém đầu tớ cho mà xem "

" Haha! nếu rớt thì qua nhà tớ, tớ sẽ dạy kèm cậu mà "

" Bánh của quý khách đây ạ! "

Du Cầm rạng rỡ ăn bánh, cậu ấy nhìn Dư Ly chầm chầm.

" Sao . . Sao vậy? "

" Tiểu Ly à, hôm nay cậu quả thực có chuyện gì rồi đúng không? Bình thường đi ăn đồ ngọt cậu rạng rỡ lắm, nay lại trong buồn bã như vậy . Nói tớ nghe đi "

Dư Ly khựng lại, một câu nói của Du Cầm như nói trúng tim đen của cậu .

" Quả thật không thể giấu cậu mà "

Du Cầm cười nhẹ.

" Tớ là bạn của cậu mà "

" Tớ không hiểu bản thân mình bị sao nữa. Tớ từng nghĩ người tớ yêu là Hắc Anh . Tớ đã luôn cảm thấy bản thân của mình thật dơ bẩn vì đã yêu anh trai của mình từ bé như vậy . . . Cho đến khi anh hai đã dùng cả thân người để bảo vệ tớ. Sau đó anh hai dịu dàng với tớ, tim của tớ đột nhiên đập rất nhanh. Loại cảm giác đó chưa từng có khi ở gần Hắc Anh "

" Dư Ly à!! "

Cậu ngước lên nhìn Du Cầm, khuôn mặt chứa đầy u buồn.

" Cậu đang bị nhầm lẫn. Có lẽ từ bé đến lớn cậu là đối với anh thứ của cậu là ngưỡng mộ và dựa dẫm vì anh ta bảo vệ cậu chứ không phải là loại cảm xúc của tình yêu. Vì quá dựa dẫm nên luôn nghĩ đến, nó khiến cậu hiểu nhầm mọi thứ . Còn việc cậu nói tim của cậu đột nhiên đập nhanh đó gọi là rung động đó. Tớ cũng đã trải qua đó giống như lần đầu tớ gặp Anh Duy vậy. Lúc đó tim của tớ cứ thình thịch thình thịch là tớ biết :" Oaa !! Mình yêu rồi "

" Là yêu sao? Nhưng từ bé đến tận bây giờ tớ luôn cảm thấy rất rất sợ anh hai . Sao có thể là yêu được? "

Du Cầm thở dài, gỏ cái nĩa lên đầu Cậu.

" Đồ ngốc này! Cảm giác giữa yêu và dựa dẫm nó chỉ cách nhau rất ngắn. Cậu luôn muốn bên Hắc Anh vì sợ Bạch Thiên nhưng khi được Bạch Thiên bảo vệ cậu lại có cảm giác rung động. Không như được Hắc Anh bảo vệ đó chính là khác biệt. Có lẽ lúc bé quá sợ hãi nên cậu cứ khăng khăng dựa vào Hắc Anh nên mới nghĩ là cậu yêu anh ta thôi! "

Dư Ly nhìn chiếc Pudding trên bàn.

" Nghĩ kĩ thì mình luôn gặp anh hai với sự sợ hãi. Còn chẳng bao giờ dám nhìn thẳng mặt anh ấy nói chi là được xoa đầu hay được ôm vào lòng "

" Ôm hả ta? "

Cậu vạ miệng nói ra.

" Nếu anh hai ôm mình thì cảm giác sẽ ra sao nhỉ? "

Thình thịch!

" Đang nghĩ gì bậy bạ mà mặt đỏ ửng vậy hả? "

Du Cầm cười gian.

" Hả? hả? không không có gì hết!! "

Cậu bối rối quơ quơ tay.

" Hahaha! Cậu vậy mà cũng có mặt tối đó hả? "

" Không có à nha!!! "

Dư Ly phụng phịu.

" Mà Tiểu Cầm à, việc tớ thích người trong nhà như vậy cậu không nghĩ tớ sai trái hay là dơ bẩn sao? Cậu có bất ngờ không? "

Du Cầm nuốt miếng chocolate, cậu ấy cười tươi xoa đầu Dư Ly.

" Đồ ngốc! Tớ biết từ lâu rồi. Mắt của tớ tinh lắm á nha! Tớ biết việc có tình cảm với người nhà là sai trái nhưng cậu có thể làm những gì cậu muốn, cuộc sống của mỗi con người có kéo dài bao lâu đâu, cậu cứ làm những gì cậu muốn khi chết đi sẽ không hối tiếc vì ta đã sống trọn vẹn từng giây phút rồi với cả . . . Cậu là bạn tớ tại sao tớ phải ghét cậu chứ? "

Đôi mắt A Ly dần đỏ, cậu rơi lệ vui mừng

" Tiểu Cầm à! Cảm ơn cậu. . . hức! "

" Đừng có khóc mà! Tớ khóc theo bây giờ "

Và thế là cả hai điều khóc.

________

Buổi chiều dần đến, cậu chào tạm biệt Du Cầm. Bước từng bước nhẹ nhàng nhưng trong đầu lại đầy suy nghĩ.

" Cảm xúc hiện tại của mình giành cho anh hai là yêu nhỉ? Thật không thể nghĩ rằng mình là đang yêu người mà mỗi khi nhắc đến tên mình điều run rẩy tay chân. "

Cậu mở cánh cửa ra, bỗng chốc đứng khựng lại. Người trước mặt cậu là hắn

" Hôm nay sao lại về trễ vậy? "

Bạch Thiên hằng giọng.

" Em đi chơi với bạn cho thoải moái một chút sau kì thi! "

Cậu cười gượng, đáp.

" Làm bài sao rồi? "

" Dạ ổn lắm ạ! "

Cậu bước đi vô tình vấp phải bậc kệ liền ngã xuống. Hắn nhanh tay nắm lấy cậu, cả hai điều té xuống cậu nhắm nghiền mắt lại.

" Có gì đó mềm mềm! "

Cậu mở mắt ra, cả thân người cậu nằm trên người hắn. Môi còn đang chạm môi với hắn. Cậu vội vàng đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua

" Aaaanh!!! Anh- anh hai . . Em-em-em xin-xin lỗi "

Cậu cúi người xuống lắp ba lắp bắp, lén lút nhìn hắn. Hắn không nói gì, im lặng rời đi

" Tai của anh hai, cả hai bên điều ửng đỏ "

Dư Ly liền nhớ đến câu Du Cầm từng nói.

" LÀ YÊU ĐÓ!!! "

Bùm! Cậu đỏ mặt đến nổi bốc khói.

Bạch Thiên đi vào bếp, hắn ngượng ngùng đứng đờ ra.

" Cậu chủ Bạch Thiên mặt cậu đỏ quá. Cậu có cần thuốc hạ sốt không? "

" Không! Lấy tôi cái khăn lạnh là được "

" Dư Ly em ấy . . Dễ thương quá!! "

___________Còn Tiếp ________