Buổi sáng tinh sương hé mở, ánh nắng dịu nhẹ cũng bắt đầu nổi lên . Nó len lỏi vào căn phòng đơn giản màu trắng nhàng nhạt kia.
Cậu trai nhỏ nhắn khẽ thức dậy, cậu rời khỏi chiếc giường của mình. Cánh cửa gỗ sang trọng mở ra, một nữ nhân với bộ áo hầu bước vào, nàng lịch sự cúi người cung kính.
" Chào buổi sáng cậu chủ Dư Ly. Quần áo và cặp sách của cậu tôi đã chuẩn bị sẵn rồi ạ. Hai thiếu gia đang chờ cậu ở bàn ăn "
Nàng lịch sự, trang nghiêm nói.
" Ngày mai chị không cần soạn tập vở cho em đâu. Em muốn tự mình làm nó và em cảm ơn vì hôm nay đã giúp em. "
Nhút nhát, rụt rè cậu khẽ nói lời cảm ơn.
Dư Ly thay bộ quần áo nhỏ nhắn của mình, cậu bước xuống phòng ăn. Ngồi đầu bàn là đại thiếu gia của nhà họ Mạc . . . Là anh hai của cậu Mạc Bạch Thiên.
Hắn là một kẻ thông minh, luôn được những bạn cùng trang lứa kính nể. Hắn khá ít nói cũng rất ít khi cười, Bạch Thiên hắn chỉ quan tâm đến công việc và cuộc sống của bản thân còn những chuyện khác hắn sẽ điều không hề bận tâm.
Người ngồi cách hắn một chiếc ghế là anh thứ của Dư Ly, cũng là nhị thiếu gia của nhà họ Mạc, Mạc Hắc Anh.
Anh nhìn cậu nở nụ cười nhẹ, tuy không ma lực hay thu hút người như Bạch Thiên nhưng Hắc Anh dịu dàng, ôn nhu. Thông minh cũng không kém gì anh trai của mình. Chỉ tiếc anh quá hiền lành và tốt bụng không có lòng tham hay quá gian manh trong kinh tế như Đại thiếu gia kia thôi! Đó là thiên hạ đồn.
Anh dịu dàng và tốt với bất kì ai và đặc biệt là cậu em nhỏ của mình Dư Ly.
" Tiểu Ly đến đây! "
Âm thanh trầm bỏng vang lên. Cậu bé nhà ta khẽ đỏ mặt thoáng qua trông rất đáng yêu
" Dạ "
Phải nói khuôn mặt và thân hình của Dư Ly còn đẹp hơn nữ nhân tuyệt sắc. Tiếc mỗi cái cậu sinh ra là nam nhân
Ấy vậy mà 4 năm học trung học nam nhân tỏ tình cậu không dứt, mỗi tội cậu quá rụt rè nghĩ rằng họ lừa cậu rồi đánh đập cậu này nọ.
Hắc Anh hiểu rõ mấy cái vấn đề này của cậu lắm! Luôn khuyên Dư Ly, dạy cậu cách ứng xử để cho cậu không lẽ loi ở trường. Còn Bạch Thiên hắn thì thể hiện rõ sự chán ghét Dư Ly
" Chậm chạp và lề mề quá rồi đấy! Ngày mai nhớ thức sớm một tý "
Hắn lạnh nhạt rời bàn ăn. A Ly gục nhẹ khuôn mặt, giọng nói xen tý sợ hãi
" xin lỗi anh hai! "
Hắc Anh bên cạnh xoa đầu bé con nhút nhát. Bàn tay ấm áp hảo cưng chiều
" Tiểu Ly ngoan! Anh hai không giận em đâu. Ăn sáng đi, anh chờ nha "
Mọi run sợ nhỏ bé như được xua tan. Quả thật dịu dàng rất đáng sợ.
_______
Cả ba điều lên xe đến trường. Ngôi trường này là nơi chỉ dành cho mấy cậu ấm cô chiêu. Với mức học phí khổng lồ và điều kiện lựa chọn học sinh khắc khe. Không chỉ tuyển chọn những học sinh quý tộc mà còn phải có thực lực hơn hẳng người thường mới có thể được bước vào lớp học của ngôi trường này.
Trường có phong cách hoàng gia, tông màu chủ đạo là Vàng kim và trắng khiến cho nơi này trong giống như một lâu đài cổ tích. Học sinh qua lại trên tay đều là đồ hàng hiệu triệu đô.
Chiếc xe cao cấp của nhà họ Mạc vừa đến. Toàn trường nhất là nữ nhi điều dừng chân ngó qua, hiển nhiên là ngắm nhìn Bạch Thiên và Hắc Anh.
Hắn bước xuống đầu tiên, sự lạnh nhạt và lãnh đạm tỏa ra. Nữ nhân la hét quấn quít nhưng đối với hắn như những con ruồi bay lượn tạo nên tiếng rè rè.
Hắn đứng đó không rời đi. Từ hai bên cửa bước ra một nam nhân ôn nhu cùng một nam nhân trong khá nhu nhược.
Họ chăm chú bàn tán, đối với họ Hắc Anh quá quen thuộc vậy còn nam nhân mới đến trong ngày khai trường đứng bên cạnh Nhị thiếu gia và đại thiếu gia của nhà họ Mạc này là ai? Ai mà có phần phước lớn vậy nhỉ?
" Hắc Anh vào thôi! "
Hắn bước đi trước, còn chả thèm gọi một tiếng Dư Ly. Hắn có cần lạnh nhạt vậy không?
" Tiểu Ly à, anh đưa em đến lớp nhé . Trường hơi rộng, sợ là em sẽ bị lạc "
Anh nắm tay cậu dẫn đi. Hắn bước phía trước phát ra một tiếng chậc không quá lớn chỉ đủ mình hắn nghe âm từ khó chịu đó.
Anh cùng cậu đi đến lớp học đầu bảng, lớp học này thuộc vào hàng lớp chọn của trường. Cậu tuy nhút nhát mà không ngốc đâu nhé!
Trong những năm tháng du học ở Pháp cậu đã đứng đầu toàn khối liên tục 3 năm. Dù không muốn nhưng bản thân cậu bắt buộc phải học tập nhiều hơn gấp 10 lần so với người bình thường. Bởi vì sinh ra dưới cái danh nghĩa là người của Mạc gia cậu từ nhỏ đã được giáo dục rằng phải luôn là niềm kiêu hãnh của Mạc gia, dù có ra sao vẫn phải mạnh mẽ mà đứng lên, tuyệt đối không được làm ô nhục dòng tộc vì sự mềm yếu.
" Anh về lớp nha . A Ly học ngoan, nhớ bắt chuyện và kết bạn với mọi người. "
Anh xoa đầu cậu ấm áp. Cậu lại đỏ mặt. Dư Ly bước vào lớp, cô giáo nhìn cậu mĩm cười dịu dàng
" Em đến rồi! "
Cậu gật đầu đáp lại.
" Hôm nay cô gọi lớp đến sớm vì có chuyện phải thông báo. Đây là bạn học mới của chúng ta Mạc Dư Ly. Em ấy là học sinh mới đến nên các em nhớ chiếu cố em ấy nhé! "
Cô giáo nhẹ nhàng nói.
Nữ nhân khi nghe đến chữ Mạc là y như rằng đồ hàng hiệu hãng Gucci mới ra
" Cậu họ Mạc thật sao??? "
Tất cả bạn nữ đồng thanh. Cậu rụt rè, siết chặt bàn tay lại. Dự định lẫn trốn nhưng bỗng nhớ đến lời mà Hắc Anh nói.
-" À-ừm Tớ Họ Mạc là- là em trai của Mạc Hắc Anh và Mạc Bạch Thiên"
Cậu ngập ngừng lúng túng toả đầy vẻ đáng yêu. Cậu dứt lời cả lớp đứng hình năm giây.
" DƯ LY CẬU PHẢI LÀM BẠN VỚI CHÚNG TÔI!!! "
Bọn họ lại đồng thanh. Chắc chắn là vì anh hai cậu thôi chứ chả tốt lành gì đâu. Nhưng lòng cậu lại có chút vui vì cuối cùng cũng dễ dàng kết bạn rồi.
Chỉ khổ mỗi là không biết cậu có sống an toàn với đám con gái và vài bạn hủ nữ với đôi mắt rực đỏ ở dưới kia không mà thôi. Bọn họ nhìn cậu với ánh mắt rực lửa, còn liên tục gọi cậu là thụ.
" Thụ là gì? "
Đứa trẻ ngây ngô của ta.
______________________Còn Tiếp
Hắc Anh : Anh cũng từng bị vậy đấy tiểu Ly à !