Ở vương quốc Anh năm 20XX, tại London nơi mà sự phồn hoa đang dần đi lên. Ở thành phố London không ai không biết đến dòng dõi quý tộc Maden, người đàn ông dường như ngự trị mọi đường buông lậu và cũng là người nắm quyền tại chợ đen.
Ông ta có duy nhất một người con trai tên là Maden Jackson, cậu trai luôn toả ra một loại khí chất khiến người ta vui vẻ và thoải moái.
Jackson năm nay chỉ mới 18 tuổi, chỉ còn võn vẹn 1 năm nữa là anh sẽ phải tiếp quản cơ nghiệp của cha mình, anh có một người bạn vô cùng thân thiết. Cậu bạn tuy là dân thường nhưng lại là người bạn thuở nhỏ duy nhất của Jackson, cậu ấy tên là Jay.
"Jay!!! Cùng đi đến nơi đó thôi!"
Cả hai có một nơi gọi là khu vườn thần tiên, nơi đó là nơi hai cậu vui đùa và cùng nhau trốn những buổi học nhàm chán.
Jackson ngồi xuống bãi cỏ, anh thả người vào làn gió. Ngọn gió đong đưa nhẹ nhàng mái tóc của Jay, cậu đưa tay lên đón lấy vài cành hoa bay.
"Jackson à, sau này cậu sẽ phải tiếp quản cả tài sản như vậy. Cậu có thể làm nổi không? Tớ thật sự rất lo cho cậu đó."
"Miễn có Jay bên cạnh điều gì tớ cũng có thể làm được hết."
Jay ngại ngùng, khuôn mặt dần đỏ nhẹ lên. Jackson cười tươi ngồi bật dậy, anh xoa xoa đầu cậu. Sau đó cài lên mái tóc đen nhạt ấy một bông hoa.
"Jay sau này hãy ở bên cạnh tớ mãi mãi được không?"
"Được."
"Cậu hứa đi."
"Tớ hứa."
Cả hai đan sen hai ngón út vào nhau biểu thị cho lời hứa vĩnh cữu... Nhưng rồi mọi thứ lại không như những gì thời trẻ con được, nếu cuộc sống đơn giản như vậy có lẽ con người sẽ không hiểu được cảm giác bi thương là gì.
Sau 2 năm Jay đã trở thành trợ lí cho Jackson, cậu tận tuỵ làm việc và trung thành hết mực cũng đồng thời trở thành bạn tình trên giường của Jackson.
"Ah... Ah Jackson chậm thôi"
"Cậu đang rêи ɾỉ sung sướиɠ như vậy sao tôi nỡ chậm lại chứ"
Jackson đâm thẳng vào nơi sâu nhất của Jay, cả hai cùng đạt kɧoáı ©ảʍ. Cậu nằm dài xuống mệt mỏi, cơ thể như vừa trải qua gian nan. Jackson ngồi xuống ghế, anh chăm điếu thuốc lên hút. Đôi mắt bạch kim ấy nhìn về hướng cửa sổ, anh vuốt lại mái tóc.
"Jay này, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Cậu nói đi!"
"Tuần sau tớ sẽ kết hôn... Dù sao tớ cũng là con một nên cần duy trì nòi giống cho gia tộc Maden. Tớ biết mời cậu đến rất khó xử cho cậu nhưng cậu có thể đến để chúc mừng tiệc cưới của tớ không?"
Jay im lặng, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Jackson rời khỏi ghế, anh cầm quần áo lên để thay ra. Tay vứt điều thuốc vào tàn gạt, tiện đặt thư mời lên bàn.
"Tớ đi đây!"
Jackson rời đi mà không biết rằng trên đôi mắt Jay đã sưng đỏ, lòng ngực cậu như vỡ vụn. Tình yêu đầu của cuộc đời cậu coi như tan biến, mọi thứ đến với cậu như giấc mơ đẹp và rồi trở thành ác mộng. Cậu nằm im trên giường, trong đầu của cậu bây giờ là một mớ hỗn độn.
"Tôi yêu cậu Jackson... Nhưng tình yêu suốt 8 năm này điều như một cái ly thủy tinh. Chỉ cần chạm nhẹ thì liền vỡ tan đau đớn... Jackson à, Có lẽ tôi phải nói lời tạm biệt với cậu rồi."
Cố gắng lấy lại tin thần Jay rời khỏi giường thu dọn lại hành lí, cậu sắp xếp từng bộ quần áo cần dùng và không cần dùng ra.
Sau một tiếng mệt mỏi cậu đã thu dọn xong hết mọi thứ. Jay bước đến cầm thư mời mà Jackson để lại, cậu thở dài cất thư mời vào túi áo.
"Có lẽ ngày cậu kết hôn là ngày tôi nên rời đi. Dù thế nào cũng mong cậu sẽ thật hạnh phúc, tạm biệt tình yêu của tôi!"
Ngày tháng như những ngọn gió trôi qua nhanh chóng, ngày cưới của Jackson đã đến. Tiệc cưới vô cùng lớn đã được tổ chức và có rất nhiều người trong giới quý tộc ở London điều đến tham dự. Jackson không khỏi mệt mỏi vì những quy cũ chào hỏi. Vừa được nghĩ ngơi ít phút anh liền đảo mắt tìm Jay.
"Bây giờ tiệc đã diễn ra 30 phút rồi, sao cậu ta còn chưa đến?"
Jay lặng lẽ nhìn ngắm tấm ảnh cũ kỹ của hai người thuở nhỏ, cậu đặt nó xuống bàn, tay xách hành lí lên vai. Cậu đội cho mình một chiếc mũ rộng và rời đi. Đóng nhẹ cánh cửa, cậu nhìn căn phòng ấy lần cuối cùng, căn phòng nơi mà cậu và Jackson đã dành cho nhau biết bao nhiêu lần ân ái. . Có lẽ từ nay cậu không thể nhìn thấy người con trai với mái tóc trắng và đôi mắt bạch kim uy quyền đó nữa rồi.
Jay bước đến ga tàu, cậu tiến vào hàng ghế của mình. Tựa người vào ghế, cậu nhìn ngắm mọi thứ. Con tàu dần dần khởi hành rời khỏi London, rời khỏi thành phố nơi mà tình yêu 8 năm Jay dành cho Jackson, nơi mà bao kí ức như động lại ấy. Liệu cậu sẽ có một cuộc đời mới không? Liệu cuộc sống của cậu sẽ có màu hồng chứ?
3 năm sau
"Jasi hôm nay hãy để anh bán hàng, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé!"
Jay dụi dụi mi mắt tỉnh dậy, Ivan bước đến xoa đầu cậu và rời đi.
Sau 3 năm rời khỏi London cậu đã đến thành phố Leeds nơi cách London 194,5 dặm và đổi tên thành Jasi để Jackson không thể điều tra ra cậu.
Trong Khoảng thời gian cố gắng quên đi Jackson cậu đã gặp được một chàng trai tốt bụng. Tuy không có vẻ ngoài cuống hút như Jackson nhưng Ivan vô cùng ấm áp và yêu thương cậu.
Cậu rời khỏi giường đi đến tấm ảnh mà cả hai chụp, cậu vuốt vẻ khuôn mặt của Ivan, khẽ mĩm cười cậu đi đến phòng vệ sinh. Đột nhiên tấm ảnh rơi xuống, khuôn ảnh vỡ nát khiến Jay ngỡ ngàng. Liệu rằng đang có một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra chăng?
Ivan vẫn như mọi ngày bày các gian hàng ra, tất cả điều là bánh ngọt thủ công do Jay làm.
"Mong là hôm nay sẽ buông may bán đắt để mình được về sớm với Jasi. Em ấy đã cực khổ suốt đêm làm bánh rồi nên mình phải cố gắng bán thôi."
Ivan vừa ngân nga một điệu nhạc vừa dọn ra bày bán. Một thân ảnh quyền lực đi đến, đôi mắt bạch kim dừng lại trước hàng bánh của Ivan.
"Lấy cho tôi một cái."
"Của ngài đây ạ!"
Tên đó ăn một miếng bánh, nụ cười dần hiện lên. Hắn ngoắc tay ra lệnh cho vài kẻ mặc đồ đen đi đến.
"Tất cả bánh hôm nay tôi sẽ mua hết và tôi có một điều kiện nho nhỏ không khó thực hiện đâu."
"Điều . . Điều gì chứ?"
Ivan ngỡ ngàng trước con người này. Xung quanh hắn toát ra một cảm giác bức áp và vô cùng nguy hiểm. Hắn không chút do dự vứt xuống bàn một số tiền lớn.
"Tôi tên là Jackson. Bánh của cậu rất ngon, hương vị của nó làm tôi nhớ đến người tôi rất yêu thương. Cậu có thể cho tôi gặp đầu bếp đó không?"
Nghe đến đây Ivan không khỏi đồng cảm gật đầu, anh nhiệt tình dọn sập hàng và dẫn hắn đến nhà. Trên đường đi cũng trò chuyện với hắn không ít.
"Jasi là đầu bếp làm bánh, em ấy rất giỏi đấy."
"Hai người là người yêu sao?"
"Vâng! Tôi cũng rất ngại nói về vấn đề này vì cả hai điều là nam. Nhưng tôi và Jasi điều rất yêu nhau."
Ivan ngượng ngùng, đáp:
"Vậy à..."
Hắn cười nhẹ lên mang đôi chút tà mị lẫn cả sát khí. Chiếc xe đen dừng lại, tên vệ sĩ bước đến mở cửa xe cho hắn. Ivan nhiệt tình bước ra trước gọi Jay.
"Jasi anh về rồi đây. Hôm nay nhà chúng ta có khách."
Jay cầm chiếc ly trên tay bước ra cổng, cậu cười tươi hôn vào môi Ivan như một thường lệ.
"Ai vậy ạ?"
"Là ngài ấy, ngài ấy tên Jackson."
Nghe đến cái tên Jackson cậu như bất động, chiếc ly trên tay rơi xuống. Tiếng bốp xé tan không gian tỉnh lặng. Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm ngọt lửa đỏ hắn hít một hơi. Đưa tay lên như ra hiệu, hai tên áo đen nhanh chóng bước lên khống chế Ivan. Cậu chạy nhanh đến bếp rút con dao sắc bén chĩa về phía hắn.
"Jackson tên khốn nạn!!! Cậu muốn cái gì hả?"
Hắn cười nhếch lên, thản nhiên ngồi lên ghế chậm rãi hút điếu thuốc của mình. Tay cậu không khỏi run rẩy nhưng vẫn quyết liệt hướng dao về phía hắn.
"Bình tĩnh nào Jay. Cậu nghĩ con dao cùi đó có thể nhanh hơn nòng súng của tớ sao? Ngây thơ thật đó."
"Mau thả tôi ra!!! Jasi chạy đi, chạy nhanh đi!!"
"Câm miệng mày lại cho tao! Em ấy tên là Jay là Jay Fandin chứ không phải là Jasi."
Ivan kháng cự quyết liệt.
"Các người muốn gì hả? Mau thả tôi ra."
Hắn không quan tâm đến sự cự quậy của Ivan mà tiến đến chỗ của Jay. Hắn dịu dàng xoa đầu cậu, đôi mắt bạch kim sắc bén nhìn cậu như thú dữ.
"Jay à, cậu có muốn tên đó sống không? Nếu muốn thì mau đi theo tôi rời khỏi Leeds trở về London. Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ để tên ngu ngốc này sống tiếp phần đời còn lại của nó."
Jay cắn chặt môi, im lặng suy nghĩ. Cậu thở dài một hơi, đặt con dao lên bàn.
"Tôi sẽ đi với cậu Jackson nhưng hãy cho tôi 1 ngày để thu dọn mọi thứ."
Jackson cười tươi, tay vẫn không ngừng xoa đầu Jay.
"Được. Tớ sẽ cho người đợi ở đây và quay về khách sạn đợi cậu. Ngày mai vào lúc 7h sáng tớ sẽ đến đón cậu."
Hắn cho người rời khỏi, Jay khụy xuống toát mồ hôi lạnh. Ivan bước đến, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Jay.
"Tại sao hắn lại gọi em là Jay, rốt cuộc những chuyện này là sao? Hãy giải thích với anh đi Jasi."
Anh nhìn cậu với ánh mắt chất vấn.
Jay cố gắng lấy lại tất cả bình tĩnh và kể toàn bộ cho Ivan. Cậu gục khuôn mặt xuống nghĩ rằng có lẽ Ivan sau khi nghe hết sẽ bỏ lại cậu và trốn đi.
"Jasi rời khỏi đây thôi. Anh và em sẽ đi đến nơi khác, thành phố Leeds không ở được chúng ta sẽ đến thành phố Glasgow hoặc thành phố Coventry. Ở vương quốc Anh có rất nhiều thành phố cách nhau rất xa. Anh và em sẽ cùng nhau bỏ trốn, mau đi soạn đồ thôi!!"
"Anh không sợ sao? Jackson là người của thế giới ngầm cậu ấy sẽ có thể sẽ gϊếŧ chúng ta đấy."
Ivan lắc đầu, anh ôm lấy con người nhỏ nhắn này vào lòng, sự ấm áp như loan toả toàn bộ ngôi nhà.
"Chỉ cần ở bên cạnh Jasi thì ra sao anh cũng không sợ. Đêm nay chúng ta sẽ lén lấy những thứ cần thiết và rời đi trong đêm nên hãy cố gắng hạn chế gây ra tiếng động. Anh nghĩ bọn áo đen này điều có súng."
Jay gật đầu, cả hai đến phòng lấy trong ngăn tủ ra số tiền tiết kiệm và vài vật dụng cần thiết.
Màn đêm đen dày đặt đã kéo đến, Jay và Ivan nhân lúc bọn vệ sĩ đang mê man say ngủ liền lén tẩu thoát khỏi bằng cửa sau. Mọi thứ tưởng chừng như thuận lợi cho đến khi...
_________Còn Tiếp_________