Ngoài hẻm, Hân đã đợi sẵn và vô vai cô "Làm tốt lắm". Linh như mất hết sức lực và tiếp tục bước đi. "Đi đường này". Hân dẫn cô về toà nhà đó, toà nhà mà cô phải đối mặt sẽ là cái gì đây? Cô đã vừa tiếp tay cho hành động xấu nào đó phải không? 2 đứa bé ấy rồi sẽ ra sao đây? Số phận mình cũng sẽ ra sao? Đi ngang qua chỗ uỷ ban có đông mọi người tụ tập, đám đông giờ không còn huyên náo nữa mà đang chăm chú dõi mắt về phía sân khấu. Linh cũng không có tâm trạng nhìn còn Hân thì nháy mắt về phía đó. Linh bước về tới cửa thì mọi người cũng đang đổ xô đi về. Vào trong mọi người vẫn tiếp tục xếp hàng, ông cụ đếm đủ số lượng và khi thấy đủ ông mới cho mọi người giải tán. Chợt bừng tỉnh cô giả vờ đi lạc và đi theo người bạn cùng lớp đại học của mình. Hình như anh ta cũng đã nhận ra cô nên ám hiệu để cùng đi lên chiếc cầu thang ở giữa. Cô thấy đứng đây ai cũng nhìn thấy hai đứa nên chắc sẽ ít bị nghi ngờ nên đến chiếu tầm giữa chiếc cầu thang cô đã không kìm được mà hỏi"Người hôm qua tại sao lại bị như vậy?"
"Anh ta giống chúng ta. Anh ta không chịu được nơi này nên đã bỏ trốn. Hắn cũng muốn thử cậu. May mà cậu không quen anh ấy. Anh ấy vào đây cùng mình"
"Cậu có bị nghi ngờ không?"
Đến đây thì cậu bạn không nói gì với Linh nữa chie im lắng đi hết cầu thang
"Giờ mình là Tuấn chứ không phải Long, Linh nên nhớ kỹ. Cậu cũng đi xuống đi phòng của cậu ở dưới kia"
Nói xong Tuấn đi vào 1 trong 5 căn phòng trên đó trong sự ngỡ ngàng của Linh. Thì ra Tuấn đã có một ví trí không hề nhỏ trong này. Linh định đi xuống nhưng lại bắt gặp tên sát nhân hôm qua. Hắn đang nhìn cô và ngoắc tay ra hiệu cho cô lại gần.
"Cô cũng can đảm thật nhìn thấy cảnh như hồi tối mà không sợ ngất ra đó. Tôi thích!"
Linh cũng ngớ người ra vì cũng không hiểu tại sao mặc dù rất sợ nhưng cô không hề né tránh mà dám nhìn trực diện. Vẫn biết cô rất đam mê trinh thám, kinh dị và không ngại xem hiện trường các vụ án mạng nhưng việc nhìn được những cảnh bạo lực lúc tối thật không thể tưởng được. Cô cúi xuống không dám nhìn vào mắt hắn vì cô cảm thấy mình như bị thu hút, một cảm giác rất lạ mà cũng rất quen. Không được, không thể để tên sát nhân này thôi miên. Cô mím môi không nói và cúi sâu khiến tên kia gắng kéo cô ngẩng lên không được. Hắn tức giận dùng lực ra sức kéo nhưng thấy cô đau đớn hắn đã dừng lại. Nói rồi hắn nắm tay kéo cô vào phòng hắn - kế bên phòng ông cụ đầu tiên. Hắn đè cô xuống sàn, giật phăng cúc áo của cô và chiếc cúc bị bay xuống góc giường. Cô không chống cự vị biết làm vậy chỉ vô vọng và sẽ chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn mà thôi. Lúc hắn chạm được vào ngực cô đã chững lại một vài giây nhưng sau đó ra sức xoa nắn như muốn giựt phăng đôi gò bồng đào của cô ra ngoài. Cô đau đớn nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng và rồi hắn bỗng dừng lại. Đũng quần hắn ướt sẫm và ngày càng ướt thêm... Hắt nghiến răng và đuổi cô ra ngoài, cô mặc áo vào và mhanh chóng chạy ra nhưng chiếc cúc bị giật ra không thể lấy được rồi. Cô một tay bụm áo, một tay mở cửa trong nhục nhã và chạy hết tốc lực về phòng. Cũng may ở bên ngoài không có ai. Cô xông thẳng vào phòng và chào đón cô là những ánh mắt dè bỉu.
"Chưa gì mà đã mò lên giường boss. Đồ điếm" Cô bé cột tóc 2 bên nói lớn
Linh nghiến răng trong uất ức nhưng không đủ sức để phản kháng và cô cũng không muốn chắp nhặt trẻ con.
"Cô ả còn đòi quyến rũ anh Tuấn kìa" - Bé Hân lả lơi cất giọng. Linh không thèm để ý mà vội lao vào nhà tắm chốt cửa, cô nôn thốc nôn tháo dù trong bụng không có gì. Nôn xong cô rất bất lực, rất muốn khóc nhưng chũng không đâng cho cô rơi lệ. Nhớ về hôm trước cô còn hớn hở vì nhận được công việc đầu tay qua mạng mà không cần phỏng vấn. Cô đã rất tự tin cho rằng vì CV của mình khá đẹp. Nhưng không ngờ cô đã mắc bẫy vì cô nhớ lại những chi tiết rất vô lý trước đó. Tại sao cty start up về truyền thông theo mô hình online lại không có lấy một web hay thậm chí là một trang fanpage trên facebook. Trang cá nhân của người được cho là giám đốc cũng rất ảo và mình lại tự an ủi bản thân do họ sống hướng nội. Tuyển đều là những phóng viên trẻ, mới ra trường và lương thì cũng khá cao còn lo đầy đủ chi phí dù chưa từng gặp mặt. Đang hối hận về sự sơ suất của bản thân thì có một cô bé (1 trong 2 bé giữ chân Linh tối đó) bước vào. Cô bé thấy ánh mắt bất ngờ của Linh thì vội giải thích "Do chị chốt cửa chưa chặt và chị ở trong này lâu quá nên em phải kiểm tra".
"Chị không sao" Linh nói
"Em tên Hạ, chị đừng để ý 2 người kia. Họ thích các anh ấy nhưng không được để ý"
"Cảm ơn em" Linh đáp và khẽ thở dài