Hình như đã tới nơi, cậu bé gõ cửa, Linh đoán vậy thôi chứ xung quanh tối đen chẳng nhìn thấy gì. Tầm 1 phút sau cánh cửa mở ra, nguồn sáng trong căn phòng cũng vì thế mà tuôn trào xung quanh, ngập tràn trong ánh mắt cô. Người mở cửa hình như là phụ nữ vì người đó có mái tóc dài, thân hình mềm mại. Vì người đó đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt. Chỉ nghe thấy âm thanh phát ra, là giọng nữ "Vào đây". Nói rồi cậu bé chọt chọt vào hông Linh rồi đưa balo cho cô. Người phụ nữ kia né sang một bên để cô bước vào, lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt cô ấy. Là một cô gái, không là bé gái mới đúng, rất trẻ độ tầm 17. Linh bàng hoàng bước vô phòng và trong phòng có 3 bé gái nữa cùng tầm tuổi 17 đang chuẩn bị đi ngủ nhưng chỉ có một chiếc giường lớn được trải nệm với ga giường màu hồng. Cô tần ngần đứng ở cửa và cô bé lúc nãy mở cửa cho cô đã tiếp tục mở cửa nhà tắm và hất mặt về phía trong. Cô hiểu ý và mang cả balo bước vào trong. Nhà vệ sinh khá sạch sẽ, cô chốt chặt cửa lại, nhìn xung quanh giả vờ kiếm đồ nhưng thật ra là đang kiểm tra. Lúc chắc chắn không có thiết bị giám sát cô ngồi lên bệ bồn cầu và lục tìm điện thoại trong balo. Nhưng cô lục mãi mà không thấy đâu cả. Lẽ nào bị cậu bé kia lấy trộm? Nhưng giờ ra đó tối như vậy cộng thêm cũng không biết tìm bé ở đâu. May là đó là máy cục gạch chỉ để nghe gọi. Cô cũng chưa liên lạc ai bằng máy đó để chỉ dùng lúc khẩn cấp. Cái quan trọng cần bảo vệ nhất chính là cái camera hình nút áo ở chiếc áo cô đang mặc. Nó có thể thay đổi hình dánh, màu sắc tiệp với nút áo của những chiếc áo khác nhau. Cô tạm tắt camera để tắm sạch bụi bẩn lúc sáng và vết máu đã đóng vảy trên mặt do thời tiết khá khô nóng. Xong xuôi chuẩn bị bước ra cô định không bật cam vì nghĩ lúc ngủ không sao. Nhưng phân vân một lúc cô vẫn quyết định bạt và dán nó vào cái nút ở trên balo. Bước ra ngoài 4 cô gái kia đã ngủ và nằm chiếm hết giường. Đèn cũng đã tắt nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy được vì có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ. Cô đành nằm phía dưới chân họ vì còn một ít khoảng trống và cô đặt balo ở trên chiếc ghế dưới chân giường cạnh mình. Cũng may họ không cao lắm nên không chiếm hết cả chiều dài chiếc giường nhưng cũng chỉ đủ chỗ để cô nằm thẳng không nhúc nhích được. Mặc dù rất khó ngủ vì những ám ảnh ban nãy, câu nói cuối cùng của chàng trai xấu số đó và cả nụ cười quái gở kia nhưng cô vẫn ráng ngủ. Vì cô nghĩ nếu ngủ sẽ có thể trốn khỏi thực tại này, nơi quái quỷ này một chút dù cho đó chỉ là suy nghĩ thôi cũng được. Nhưng cô không trốn được vì trong giấc mơ cô vẫn thấy sự xuất hiện của hắn, hắn vẫn nở nụ cười nham hiểm, những ngón tay hắn dính máu và hắm cầm ngón tay bẻ gãy được tiến về phía cô. Cô hoảng sợ lùi lại và bị dồn về phía vực sâu. Hắn tiến lại gần và tóm được cô làm cô giật mình tỉnh giấc mồ hôi nhễ nhại. Mở mắt ra ngay lập tức đập vào mắt cô là gương mặt của cô bé mở cửa ban nay đang nhìn cô chằm chằm. Cô tính gượng ngồi bật dậy nhưng tay chân đang bị nắm chặt bở 3 cô gái còn lại. Cô vùng vẫy nhưng cả người không có sức lực vì làm quét dọn cả ngày mà chưa có gì vào bụng và hỏi- Các em đang làm gì vậy?
Không trả lời cô, bé gái dần cởi nút áo của cô ra rồi vén áo ngực lên. Hai tay cô bé xoa bóp trong sự thất kinh của Linh. Linh giận dữ yêu cầu cô bé dừng lại và thoáng giật mình cô bé đó đã đừng lại. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa kịp vui mừng cô bé đó đã luồn tay vào chiếc chân váy ngủ phía dưới của cô. Bị bất ngờ nhưng ngay lập tức cô phản xạ khép chặt chân nhưng 2 cô bé giữ chân đã banh chân cô ra và cô bé kia đã cho ngón tay vào được. Biết không thể chống cự cô đành mím môi nằm im và nhìn về hướng chiếc cam, may là nó vẫn còn đó. Cô bé kia đưa tay vô tầm 1/3 thì không vào tiếp. Nó rút tay ra, phủi sạch vào bảo với những đứa xung quanh "Còn"
Sau âm thanh đó đồng loạt thả cô ra và giờ cô mới nhận ra mình bị trói tay, hèn gì mình không thể quật nổi một bé gái đang giữ tay mình vì cô có luyện thể lực để leo núi. Chúng cởi trói cho cô và đi ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô rất căm phẫn và tủi nhục nhưng cũng đành ngậm ngùi mặc lại áo và đi lại chỗ góc tường ngủ ngồi.