Mặc dù rất buồn, rất khó chịu nhưng sợ tối nên mình đành băng qua con hẻm để trở về nhà. Con hẻm tối, chật hẹp dài tầm 1,5m rộng bằng một cánh tay vẫn con thoang thoảng mùi hương gì đó, mình đoán là mùi bạc hà của anh và mùi hương tư cô gái đã hoà lẫn vào nhau. Cổng vẫn mở và chị sáu vẫn đứng đợi mình, chị xoa lưng mình và hỏi sao lại đi đường đó? Mình chỉ lắc đầu và bước nhanh vô nhà, lên phòng, chốt chặt cửa và không kịp bật đèn mình đã thả lưng đánh oạch lên chiếc giường bông êm ái, mùi hoa oải hương xộc thẳng vào mũi giúp mình dịu lại một chút cảm xúc. Mùi hoa như một chiếc cung tên ai giương sẵn nhả tên xuyên qua tâm trí mình để trí óc mình hoạt động trở lại. Những hình ảnh về cô gái ban nãy hiện lên với một chiếc chân váy chữ A đen bó sát, chị mặc một chiếc áo khoác da, túi xách đính đầy kim tuyến và một đôi boot cao cổ. Nói tóm lại thì cô ấy rất xinh đẹp với một đôi mắt sáng, mặt trái xoan rất thích hợp với mái tóc xoăn đen dài ấy... Mải suy nghĩ vu vơ chợt mình nghe tiếng gõ cửa và cùng lúc đó là tiếng chuông báo tin nhắn "Nay em nấu cơm đó! Sao đó? Mệt thì chị làm cho" - Bà sáuMình chợt giật mình nhớ ra, nhanh chóng vuốt thẳnh mái tóc và nhanh chạy xuống bếp, lúc đi ngang chị sáu không quên hôn má chị để cảm ơn vì đã nhắc. Do mỗi phòng đề có cách âm nên tụi mình ít khi khoá cửa, nếu có việc riêng tư thì người ở ngoài sẽ nhắn tin. Mình cũng ít khi chốt cửa, phòng hay chốt chủ yếu là ba mẹ và anh cả, dạo gần đây là anh tư nữa. Phòng ai chốt sẽ biết vì ở nắm đấm cửa sẽ hiện màu sắc: đỏ là chốt, xanh thì không. Phòng mình ở cuối hành lang nên mình phải đi ngang phòng bố mẹ, anh chị. Có 8 căn phòng nằm đối diện nhau: gồm 1 phòng của bố mẹ; anh cả; anh hai; anh 3; anh tư; chị năm; chị sáu và mình. Còn chị 8, chị chín thì ở lầu trệt ngay sát phòng khách. Từ trên tầng đi vào bếp sẽ đi ngang phòng 2 chị. Tụi mình sẽ phân công nấu ăn, rửa chén theo con 3 con số kề nhau nên hôm nay mình và chị 7, chị 8 cùng nhau nấu cơm. Mình xuống thì đồ ăn cũng đã chuẩn bị gần xong nên mình phụ dọn ra đĩa rồi bưng ra bàn. Xong xuôi cũng đã 19h, đến giờ ăn cơm nên cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm, lúc này anh tư cũng về kịp và tóc anh có chút bết dính gì đó. Mình chỉ nhìn lướt qua nên không rõ đó là thứ gì mà mình cũng chẳng muốn biết. Trong bữa cơm gia đình mình sẽ không nói chuyện, xong xuôi thì mình dọn chén bát ra rửa và lại cùng gia đình ăn tráng miệng ở phòng khách và cùng xem phim. Rửa bát xong thì mình xin phép được lên phòng nằm nghỉ. Mẹ vội nố với theo
- Ơ kìa có dâu tây con thích này
- Con no rồi mẹ ạ
Lúc quay lại nói với mẹ mình đã chạm phải ánh mắt anh tư nhìn mình lo lắng nên mình đã chạy thật nhanh lên phòng và vùi đầu vào chăn. Mình tự hỏi tại sao bản thân lại như vậy? Những cảm xúc này là sao? Và vẫn như mọi lần mình không có ai để hỏi và không dám hỏi ai. "Chắc là tắm xong sẽ nghĩ ra nhỉ? Mọi lần có khúc mắc gì mình đều vậy mà". Nghỉ rồi mình lập tức chuẩn bị quần áo, vào nhà tắm và suy tư dưới vòi sen. Những kỷ niệm cùng anh tư ùa về, lúc anh dỗ dành mình khi mình tủi thân, bảo vệ mình lúc mình bị bạn bè trong khu bắt nạt hoặc chó dí....Bất giác mình nhận ra là hình như mình chỉ khóc trước mặt anh tư mà không phải bố mẹ hay mấy chị. Dù có bị bạn đẩy cửa kẹt chân sứt cả móng nhưng mình không hé răng kêu đau một tiếng. Nhưng chỉ cần được anh tư ôm vào lòng, mọi uất ức sẽ trào ra khiến mình nấc nghẹn ngào... Và điều quan trọng hơn cả là tại sao mình lại thấy buồn, khó chịu khi thấy hai người đó nắm tay?
Sau khi quanh quẩn với những suy nghĩ rối rắm ở trong phòng tắm thì cuối cùng mình quyết định là sẽ lên mạng kiếm thử. Sau khi gõ những dòng như chỉ khóc trước mặt người ấy, chỉ thích nụ cười người ấy, khó chịu khi người ấy năm tay cô gái khác thì bất ngờ các kết quả trả về là bạn đang yêu. Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu mình, tìm kiếm câu trả lời tại sao lại khiến mình càng hoang mang hơn nữa. Các câu trả lời trả về sau nút tìm kiếm như một cơn lốc vặn xoáy lương tâm của mình, nó xiết chặt như muốn kéo phăng cả linh hồn mình ra khỏi thể xác.