Hôm nay mình rất háo hức vì được cùng gia đình đi quán cafe. Ông chủ quán vô cùng hớn hở vì cả gia đình 11 người gần như bao trọn quán. Và vẫn như thường lệ, mình chờ cho bố mẹ, anh chị gọi nước và đồ ăn kèm xong thì mình mới chọn. Chắc cũng đã quen thuộc với hành động này của mình rồi nên chẳng còn câu hỏi kiểu như: "Tú, uống gì em?".
Thực đơn nhìn rất hấp dẫn với đa dạng nước ép, trà sữa, sinh tố và các món bánh bông lan, bánh kem,... Vẫn như mọi khi, những thức uống thơm lừng, đẹp mắt đó vẫn không đủ sức cám dỗ mình bởi vì mình chỉ thích trà. Trà gì cũng được, miễn là trà thôi.
"Cho em một Trà hoa Atiso đỏ nhé!"
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, những chú chim đang đứng nghỉ trên bậc thềm, trên cành cây sau một buổi thi nhau chao liệng trên bầu trời. Mặc dù là đang nghỉ ngơi nhưng chúng vẫn rất đề phòng mọi thứ xung quanh, chỉ cần một tiếng động nhỏ như chiếc lá lìa cành hay một ngọn gió lạnh vυ't qua, chùng đều giật mình nhìn dáo dác. Mình tự hỏi tại sao sống mà cứ đề phòng, sợ sệt như vậy? Nếu có kiếp sau mình chắc chắn không muốn đầu thai thành chim...
Gia đình mình có truyền thống hiếu học nên dù đang đi chơi cũng mang theo laptop để học và làm việc lúc hết chủ đề chung. Bố mẹ ngồi cách khá xa mình nhưng mình vẫn nghe loáng thoáng rằng bố mẹ vẫn đang nhắc về việc năm xưa 5 chị em may mắn được bố mẹ nhận nuôi thế nào? Và bố mẹ cũng đã may mắn ra sao khi có được những đứa con đủ nếp, đủ tẻ? Phải vậy, ngoài 4 anh đầu thì từ chị 5 trong đó có mình đều là con nuôi.
Mình vẫn nhớ như in buổi chiều đầy mưa hôm đó năm mình 5 tuổi, chị 5 đã dẫn mình và ba người chị nữa đi từng căn nhà để xin được ở lại. Ban đầu tụi mình xin được làm con nuôi nhưng sau khi bị từ chối quá nhiều và khi mà nước mắt tụi mình hoà làm một với những dòng nước mưa xối xả thì chị 5 quyết định sẽ xin cho từng đứa làm giúp việc không lương. Chi tiết lương bổng thì mình thêm thắt vào thôi chứ hồi đó mấy đứa trẻ lên 5, lên 6 thì biết lương lộc là gì đâu. Tất cả chỉ mong có chỗ trú khỏi cơn thịnh nộ của trời và trốn khỏi cơn thịnh nộ của đời. Mặc dù 4 người chị của mình mới 6 tuổi nhưng ai cũng đã thành thạo việc nhà: Từ trông em (là mình) cho đến giặt dũ, rửa bát,...Những đôi tay nhỏ xíu như những nụ hoa mới nhú đầy những vết đứt, chai sạn, đỏ tấy,...
Mình thật may mắn khi được làm em của các chị - Đó là suy nghĩ của mình ngày đó, bởi mình chẳng cần phải đυ.ng tay, đυ.ng chân gì cả vậy nên mình lại có nhiều thời giờ chìm vào trong thế giới tưởng tượng của mình. Một nơi mà mình có anh trai, chị gái và có cả bố mẹ.
Giấc mơ ấy cuối cùng cũng thành sự thật khi tụi mình bước chân vào ngôi nhà ấy, một căn nhà khang trang và ngập tràn hoa. Từ hoa hồng đỏ, hồng trắng cho đến hoa giấy, hoa hướng dương được trồng xen kẽ nhau đầy màu sắc. Vì bị từ chối nhiều lần trước đó rồi nên mình đã không còn hy vọng gì, ở trong ký ức còn sót lại mình nhớ mình đã vô thức bước vào cánh cổng của căn nhà ấy không chút e dè để rồi thả hồn vào những luống hoa xinh đẹp, ngát hương. Lúc ấy mình chỉ ước rằng nếu được chết ở đây thì mình cũng đã mãn nguyện rồi.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy lạ, lạ là sao năm đó cổng lại mở và tại sao mình - một đứa trẻ 5 tuổi đã chớm nghĩ đến cái chết? Mình không dám hỏi tại sao bố mẹ mở cổng và các chị đã thuyết phục bố mẹ như thế nào? Vì mình sợ lỡ mình hỏi sẽ bị mọi người trách vô tâm thì sao?
Mình cũng không đổ lỗi cho những cánh hoa tuyệt đẹp hút trọn cơ thể và linh hồn mình khiến mình không để ý xung quanh. Nhưng mình vẫn luôn nhớ mãi nụ cười ấy, nụ cười của ba, mẹ và anh tư....