Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 15

Thân pháp thì không có gì phải nói, trong võ thuật thân pháp tầng thứ ba, bộ hạ phẩm địa giới này đã là bộ đỉnh nhất rồi.

Mà bộ công pháp luyện thể lại là bộ mà Lâm Tiêu chọn rất lâu mới quyết định.

Công pháp luyện thể của hạ phẩm địa giai cũng có, nhưng mấy bộ đó đều thiên về tu luyện, bổ trợ luyện thể.

Chỉ có bộ này là chú trọng vào luyện thể, tập trung hết vào việc rèn luyện độ cứng cáp cho thân thể của tu luyện giả.

Sau khi lựa chọn xong công pháp, Lâm Tiêu liền rời khỏi Tàng Công các, tiến về phía rừng rậm yêu thú.

Lần này ra ngoài, hắn dự định ở lâu thêm vài ngày rồi mới trở lại.

Dù sao thì nhiệm vụ người gác mộ cũng đã hoàn thành rồi, trở về hấp thu kiếm khí cũng chẳng thể nhanh chóng nâng cao thực lực được.

Chẳng thà ở lại rừng rậm yêu thú này mà tu luyện cho tốt.

Tranh thủ đạt thành tích cao trong cuộc khảo thí ngoại môn.

Đệ tử ngoại môn của Kiếm Ma tông lên tới hàng vạn người, trong đó có không ít thiên tài và kẻ có tư chất siêu phàm.

Lâm Tiêu tự nhận thấy bản thân chỉ là có ngộ tính tốt, cần nỗ lực thì vẫn phải nỗ lực.

Hơn nữa, Kiếm Ma tông chỉ là tông phái đứng thứ mười trong vương triều Đại Ngụy.

Tông phái có thực lực hơn nó không hề ít, trong đó, những thiên tài trẻ tuổi càng là không thể đếm xuể.

Lâm Tiêu đi một mạch về phía trước, không hề dừng lại.

Đẳng cấp yêu thú ở rìa khu rừng rậm yêu thú hơi thấp, đại đa số đều là thực lực ở khoảng Tụ Linh cảnh tiền trung kỳ.

Dùng đám yêu thú này để luyện kiếm, hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Không có áp lực thì sao có thể tiến bộ đây.

Cho nên, Lâm Tiêu đi sâu vào thêm mười mấy dặm.

Khi đám yêu thú bên cạnh có đẳng cấp tương đương Tụ Linh cảnh hậu kỳ, hắn mới dừng lại.

Đủ rồi, cứ thế này đi!

Trong tình huống không động tới kiếm ý, độ mạnh này là vừa đủ.

Lâm Tiêu lấy một thanh trường kiếm từ sau lưng ra.

Đây là thanh trường kiếm bằng sắt tinh luyện bình thường mà hắn tốn hai viên linh thạch để mua ở trong tông môn.

Không phải là hắn không muốn mua một thanh kiếm tốt, thực tế là tiền khô cháy túi, cả người từ trên xuống dưới tổng cộng chỉ có hơn ba mươi viên linh thạch.

Mà một thanh kiếm tốt cũng phải tốn vài trăm tới cả nghìn, hắn thật sự nghèo.

“Gào!”

Lúc này, một con hung thú trông giống sói đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy bổ ra.

Giơ móng vuốt xé Lâm Tiêu thành hai nửa.

Nhưng kỳ lạ là, trên móng vuốt của hung thú dáng sói kia lại không hề có một chút vết máu nào.

Lại nhìn Lâm Tiêu đã bị xé thành hai nửa kia, đã hóa thành hư ảnh, tan biến mất.

Giả sao?

Hung thú dáng sói sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía sau mình.

Nhân loại vừa rồi đã chạy tới phía sau nó.

“Thật sự cho rằng ta không phát hiện ra mi sao!”

“Kiếm pháp Thiên Minh!”

Lâm Tiêu hô một tiếng, trường kiếm trong tay đã thi triển ra rồi.

Cùng với âm thanh sắc bén xuyên qua không khí, thanh trường kiếm lao tới trước, đâm mạnh vào cơ thể con hung thú dáng sói.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên ròn tan.

Hung thú dáng sói trực tiếp bị nhát kiếm này chém bay ra ngoài.

“Gào gào!!!”

Hung thú dáng sói đôi mắt đỏ ngầu, sau khi ngã ra đất liền muốn đứng dậy phản kích.

“Minh Nguyệt!” Lâm Tiêu lại hô lên một tiếng.

Soạt!

Một luồng kiếm khí màu đen hình trăng khuyết đã chém tới.

Phụt!

Dễ như trở bàn tay, mạnh mẽ như vũ bão.

Luồng kiếm khí này trực tiếp chẻ con hung thú dáng sói thành hai, không còn một hơi thở.

Cuộc chiến bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh hơn.