Đông Vực
Kiếm Ma tông
Trên khoảng sân bên ngoài cổng tụ tập một đám người đông đúc.
Đa số bọn họ đều mang vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.
“Đây là đâu? Sao ta lại bị bắt tới nơi này?”
“Dám bắt ta ư, mấy người có biết cha ta là ai không?”
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng ồn ào gì cũng có.
Ngay vào lúc này.
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Câm miệng lại hết cho ta!!”
Cùng lúc này, một loại uy áp khiến người ta run rẩy đã bao phủ lên toàn bộ không gian, khiến tất cả bọn họ suýt chút nữa thì ngạt thở.
Sau khi âm thanh vang lên, một người trung niên mặc áo bào màu xanh lam bước lên đài cao, nhìn xuống đám người đông như kiến.
Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Đây là Kiếm Ma tông, nếu các người muốn sống thì hãy thành thật một chút cho ta!”
Ông ta lại mở miệng một lần nữa.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Đám đông phía dưới có gần một vạn người bình thường đều chết lặng.
“Kiếm Ma tông? Chính là cái ma giáo không chuyện ác gì không làm kia hay sao?”
“Toi rồi, toi rồi! Ta còn trẻ như vậy mà đã phải chết rồi sao?”
“Chắc không phải bọn chúng muốn dùng chúng ta để tu luyện tà pháp đấy chứ!”
“Mẹ ơi, sao mà tôi đen đủi quá vậy.”
“Chạy!!! Mau chóng chạy!”
“Đúng, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”
Có vài kẻ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, cũng có vài kẻ chạy tán loạn ra ngoài.
Mà biểu cảm của người trung niên đứng trên đài cao kia không hề có bất cứ thay đổi nào.
Ông ta chỉ nâng tay trái lên, khẽ phất một cái.
Hàng chục kiếm khí đồng loạt xuất ra.
Vυ't vυ't vυ't...
Những kẻ chạy trốn ra ngoài, từng kẻ một bị kiếm khí đánh trúng.
Ngay cả tiếng hét còn chưa cất lên đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.
Shhh__
Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều lập tức yên lặng.
Ngay cả hít thở cũng không dám hít thở mạnh.
“Ta đã nói rồi, muốn sống thì thành thật một chút, bây giờ xem ra các ngươi đã ngoan hơn nhiều rồi đấy, haha.” Người trung niên cười lạnh, nói.
Không một ai dám đáp lời ông ta.
“Ta biết mỗi một người trong các ngươi đều đang rất thắc mắc, tại sao lại bị bắt tới đây, nhưng cái này không quan trọng.”
“Quan trọng là, đây chính là một cơ duyên của các ngươi.”
“Tiếp theo đây, tất cả các ngươi đều đừng có phản kháng, ta sẽ tiến hành kiểm tra tư chất của các ngươi.”
“Bất luận tư chất tốt hay kém, Kiếm Ma tông của ta đều sẽ đối xử tốt với các ngươi.”
Nói xong những lời này.
Người trung niên lại phất tay trái.
Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người.
Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa.
Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay gϊếŧ hết toàn bộ bọn họ.
Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một.
Thứ bạch quang này là...là một tấm ngọc phù.
Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc.
Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv....
Đây là chuyện gì vậy??
Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ.
Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ.
Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường.
Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc.
Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực.
“Đây chính là tu tiên sao?”
Hắn tên là Lâm Tiêu.
Vào thời điểm một tháng trước đã xuyên tới thế giới này.
Điểm khác biệt với loại văn xuyên không thịnh hành bấy giờ chính là.
Hắn ta không phải là chuyển thế, cũng không phải là xuyên vào cơ thể của kẻ khác.
Mà là sau khi bản thân hắn bị một luồng kim quang hút vào, cơ thể hắn liền xuyên tới thế giới này.
Hắn không hề thức tỉnh mấy cái loại hệ thống trâu bò abcxyz kia, chỉ có thêm một loại thiên phú chính là...
Ngộ tính cực cao.
Chính vì thế, trong một tháng này, hắn đi khắp nơi tìm kiếm môn phái tu luyện, muốn nhanh chóng gia nhập, cảm nhận tác dụng to lớn của bàn tay vàng này.
Nhưng một là không có gia cảnh hậu thuẫn, hai là không có kiến thức, sau vài lần đâm đầu vào ngõ cụt, suýt nữa thì bị bọn buôn người lừa đi.
Lâm Tiêu quyết định bình tĩnh lại, đi từng bước một.
Thế giới này không phải là thời đại hòa bình gì, mà là nơi chỉ cần một lời không hợp là có thể gϊếŧ người như ngóe rồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Là thế giới mà nắm đấm to chính là lí lẽ, kẻ mạnh mới được tôn vinh.
Nhưng điều khiến Lâm Tiêu không ngờ tới là.
Lúc hắn chuẩn bị dùng nắm đấm mạnh mẽ tạo nên một truyền kỳ người phàm tu tiên.
Thì hắn lại vô cớ ngất đi.
Khi tỉnh lại một lần nữa, hắn đã cùng với đám gần một vạn người cùng nhau xuất hiện tại Kiếm Ma tông này.
Cái tên Kiếm Ma tông này, vừa nghe đã biết không phải là chính phái.
Còn có một màn người trung niên kia ra tay gϊếŧ người không chút do dự ban nãy.
Những điều này đều khiến Lâm Tiêu hiểu ra rằng, đây không phải là nơi để luận định đúng sai.
Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng coi như đã gia nhập một môn phái tu luyện.
Đây phải chăng là một cơ duyên?
“Hahaha, trong đám người này vậy mà lại có hai kẻ có tư chất lục phẩm, khá lắm, khá lắm!!!”
Người trung niên cười lớn.
Sau đó, ông ta ném cho hai kẻ có lục quang trên người hai tấm lệnh bài.
“Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Kiếm Ma tông ta.”
Hai kẻ đó tiếp nhận lệnh bài, khϊếp sợ vì kinh ngạc, sau đó vui mừng không thôi.
“Cảm... cảm tạ đại nhân đã coi trọng.”
“Cảm tạ đại nhân.”
Người trung niên phất tay, nói tiếp: “Gọi ta là Trần trưởng lão được rồi.”
Hai kẻ đó một lần nữa cúi gập người cảm tạ.
Không cần phải chết, còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Kiếm Ma tông, thế này còn may mắn hơn cả chuyện tiền từ trên trời rơi xuống nữa.
Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, chấn kinh và đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Kiếm Ma tông mặc dù là ma giáo.
Nhưng có thể trở thành đệ tử dưới trướng thì nhất định là phúc phận vô cùng lớn, chí ít thì thân phận cũng cao hơn người bình thường quá nhiều, quá nhiều ấy chứ.
Trần trưởng lão lại nhìn những kẻ khác, tiếp tục nói: “Những kẻ trên người phát ra hoàng quang đứng thành một hàng ra đây.”
Gần một nghìn người ôm tâm trạng thấp thỏm bước ra.
“Tư chất của các ngươi cũng tạm được, có thể tới những chủ phong khác làm đệ tử tạp dịch, các ngươi có bằng lòng không?” Trần trưởng lão hỏi.
“Bằng...bằng lòng!!!” Tất cả đều lập tức đáp.
Mặc dù là câu hỏi.
Nhưng bọn họ đều nghe ra được ý tứ uy hϊếp trong lời nói của Trần trưởng lão.
Ngươi không bằng lòng?
Vậy thì phải chết.
Vết xe đổ phía trước còn đang nằm trên đất kia kìa.
Làm đệ tử tạp dịch ở chủ phong, công việc đó cũng được rồi.
Trần trưởng lão gật đầu, ném cho bọn họ lệnh bài bằng đồng.
“Những kẻ trên người phát ra hồng quang bước ra đây xếp hàng.” Ông ta tiếp tục hô lên.
Lần này có gần bốn nghìn kẻ bước từ trong đám đông ra.
“Các ngươi tư chất tầm thường, có thể làm đệ tử tạp dịch ở ngoại môn, các ngươi có bằng lòng không?” Ông ta hỏi.
“Chúng tôi bằng lòng!!” Bốn nghìn người này vội vàng đồng thanh hô lên.
Trần trưởng lão ném cho bọn họ một đống lệnh bài bằng sắt.
Tới đây.
Đám đông bên dưới vẫn còn gần năm nghìn người.
Ngọc phù trên người bọn họ không hề có bất cứ sự biến đổi màu sắc nào, vẫn là màu trắng như cũ.
Lâm Tiêu chính là một trong số đó.
Sắc mặt của hắn lúc này có chút khó coi.
Ngọc phù trên người chắc hẳn có tác dụng kiểm tra tư chất.
Màu sắc khác nhau đại diện cho tư chất khác nhau.
Vậy không biến đổi màu, há chẳng phải là không có tư chất tu luyện hay sao?
Đệt!
Không phải chứ.
Hắn là kẻ có ngộ tính cực cao cơ mà.
Trọng điểm là, không có tư chất, đối với môn phái mà nói, thì chính là phế vật.
Môn phái bình thường chắc chắn là sẽ không cần những kẻ như vậy, trực tiếp đuổi đi.
Nhưng ma giáo Kiếm Ma tông này....
Bọn họ sẽ thả người sao?
Lâm Tiêu nghĩ tới đây, trong tâm liền trùng xuống một nhịp.
Có nên nói thẳng với Trần trưởng lão về chuyện ngộ tính của bản thân không đây, như vậy thì chí ít cũng sẽ không chết.
Nhưng nếu nói thẳng ra, hậu quả của hắn sẽ như thế nào, hắn cũng không dám nghĩ tới.
Vào lúc Lâm Tiêu đang lưỡng lự.
Trần trưởng lão nhìn đám người còn lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Những người còn lại, đi theo ta.”