“Buổi tối ngày đó khi tôi tới ký túc xá của cậu, tôi thấy cái mũ này của cậu, cho nên mới nhận ra cậu, tôi tìm cậu lâu rồi đấy.”
Cô gái không để tâm bản thân nói những lời mờ ám cỡ nào, Hoa Dung đứng bên cạnh xấu hổ, không hỏi thêm nữa, vỗ vỗ bả vai Liên Mặc, rồi chạy đi.
Cô gái đi tới gần Liên Mặc, khuôn mặt gần trong gang tấc khiến Liên Mặc không ngừng lui về phía sau, cuối cùng cô gái đột nhiên kéo mũ của Liên Mặc ra, cũng bức cậu tới góc tường, kéo một góc áo của Liên Mặc lên, tím tím xanh xanh lộ ra trước mặt cô.
Cô gái ngẩng đầu cả giận nói: “Mẹ nó, các người làm rồi?”
Sau đó lại nói một câu: “Khó trách tôi không tìm được cậu ta, thì ra là có bạn giường mới. Xem ra cậu cũng không được đối xử tốt mấy.”
Cô gái buông Liên Mặc ra, vẻ mặt uể oải, lắc lắc tay, dường như cô đã đυ.ng trúng thứ gì đó rất dơ bẩn.
Nhìn cô gái đi xa, Liên Mặc nặng nề thở dài, quả nhiên, đều là những kẻ tâm thần. Lại mang mũ lên, nhìn thấy thời gian còn sớm, cậu không ăn cơm trưa, nhanh chóng đi tới văn phòng của giáo viên phụ trách.
Giáo viên phụ trách là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, được giữ lại dạy ở trường học, bình thường nhìn rất trẻ tuổi, không khác biệt gì sinh viên.
Liên Mặc cởi mũ và nút áo trên ra, để lộ những bằng chứng Lâu Tư Đức bạo hành cậu. Hướng Lâm đè tay đang định tiếp tục cởϊ qυầи áo của cậu, giúp cậu mặc lại quần áo.
Vừa rồi anh đã nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên đã hỏi Liên Mặc: “Bạn học, cậu bị thương nặng như vậy, đã không phải là chuyện bạo lực bình thường nữa, cậu muốn báo án không?”
Liên Mặc im lặng một lúc lâu, lắc đầu nói: “Thầy Hướng, em chỉ muốn bình yên học xong đại học. Em chỉ muốn xin đổi một phòng ký túc xá khác thôi.”
Hướng Lâm im lặng, anh không tin tưởng lời Liên Mặc nói, nếu ngày đó anh đồng ý đổi ký túc xá cho cậu, Liên Mặc có phải có thể bình yên vô sự rồi không?
Làm giáo viên, anh quả thật đã thất trách. Anh thở dài, mở máy tính ra, nhìn xem tình trạng các phòng ở ký túc xá.
“Em về trước đi, nếu cậu ta lại đánh em, thì gọi điện cho tôi. Còn chuyện ký túc xá, tôi sẽ nhanh chóng giúp em giải quyết.”
Cuối cùng thì Liên Mặc cũng thả lỏng, cậu cảm thấy chỉ cần thay đổi phòng ngủ, mấy vấn đề khác cũng đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cậu là một người bình thường, không có gì đáng để Lâu Tư Đức nhớ thương, Lâu Tư Đức không cần phải tìm tới cậu gây sự. Người con trai bị cưỡиɠ ɠiαи, cũng không có bất kỳ điều luật nào xử phạt, cậu chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, bị chó cắn.
Liên Mặc tuy rằng là thẳng, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, thoạt nhìn là người mềm mỏng, nhưng ở một số phương diện lại đặc biệt cố chấp.
Cậu đi tới tiệm thuốc mua một ít thuốc thoa ngoài da, ở làng đại học rất dễ dàng mua được thuốc, sau khi trở lại ký túc xá, xác nhận bên trong không có ai, cậu mới mở cửa đi vào.
Lâu Tư Đức đang nằm trên giường của hắn, chăn cũng không đắp, đang nặng nề ngủ.