Liên Mặc

Chương 11-2

Liên Mặc mở to mắt, cậu xác định bản thân không ngủ lâu như vật, nằm một chút là có thể đi học được, lại không ngờ rằng đã trễ như vậy rồi, cậu đã bỏ học một ngày.

Ngay sau đó lại lắc đầu, xoay người rời đi. Đỗ Tống nhìn cậu, hắn ta đã giữ cậu lại, là cậu khăng khăng phải đi, hắn ta không tiếp tục ngăn cản nữa.

Bệnh viện cách trường học hơi xa, Liên Mặc ngồi một tiếng rưỡi xe bus mới tới trường học. Trường học phủ hoàng hôn không khiến Liên Mặc cảm thấy sự vui sướиɠ và khát khao, chỉ có cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt.

Cậu mang mũ và khẩu trang đi bộ trong khuôn viên trường, cảm giác không phù hợp lắm. Cậu không thể nào để người khác nhìn dáng vẻ của bản thân lúc này, cậu không nhìn cũng biết, mặt cậu bây giờ đã thê thảm tới cỡ nào.

Do dự dưới ký túc xá nửa ngày, sau đó mới từ từ bước lên cầu thang. Tra chìa khóa vào ổ khóa mất hết nửa ngày, sau khi mở cửa, cho dù Liên Mặc đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi vào bên trong vẫn khiến Liên Mặc mặt mũi trắng bệch.

Trong phòng ngập tràn chứng cứ Lâu Tư Đức cường bạo cậu...Máu tươi dính đầy ga giường, còn có ít chất lỏng khả nghi, trên mặt đất là dấu vết ẩu đả và máu tươi.

Nơi này đã trải qua một trận bạo hành.

Có tiếng bước chân của sinh viên tới gần, Liên Mặc nhanh chóng đi vào, hơn nữa còn đóng cửa lại. Cậu bình ổn thật lâu, mới có thể kéo thân thể mệt mỏi của mình đi lấy quần áo mới, đi vào bên trong WC, ra sức lau cơ thể.

Mặc kệ là ở đâu, đều tràn ngập hình ảnh cậu bị hắn cường bạo, Liên Mặc tắm tới môi trắng bệch, cũng không chịu đi ra ngoài.

Chờ đến khi cả người rét run, cậu mới tắt nước, lau khô cơ thể, mặc quần áo vào đi ra ngoài. Cầm dụng cụ lên, không nói một lời, dọn dẹp căn phòng, lấy toàn bộ ga giường đi giặt sạch, sau khi làm xong, Liên Mặc mệt đến ngồi trên ghế cũng thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Cậu mở sách ra, muốn xem lại một lần những kiến thức đáng ra hôm nay đã học, không để bản thân thụt lùi quá nhiều. Nhưng không cách nào xem vào, đầu óc là một mảnh hỗn độn.

Cuối cùng lại nằm trên bàn học ngủ, cho dù lúc ngủ cũng nhíu chặt mày, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa rách nát.

Ngày hôm sau, lúc âm thanh chim chóc kêu vang lúc sáng sớm, Liên Mặc đột nhiên mở mắt ra, nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ có mình cậu, cậu mới nhẹ thở phào. Đứng lên đi rửa mặt, tiếp đó cầm lấy sách đi tới lớp học buổi sáng, đi ra khỏi ký túc xá.

Một ngày một đêm rồi cậu chưa ăn gì, bây giờ cảm thấy đói, đi tới nhà ăn mua một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành, vừa đi trên đường vừa ăn.

Rất nhiều học sinh cũng vừa đi vừa ăn, cho dù Liên Mặc kéo thấp mũ ăn đồ ăn, cũng không cảm giác đột ngột.

Sau khi ăn xong, lại mang khẩu trang lên, đi vào phòng học, tìm một chỗ ngồi xuống.