Nói là bệnh viện nhưng thật ra chỉ là một phòng khám của một người bạn của hắn mở, đứng ở giữa lằn ranh pháp luật, cũng không lớn, chỉ có hai tầng. Liên Mặc chỉ làm những kiểm tra đơn giản đã bị đưa vào phòng bệnh, truyền dịch.
Đỗ Tống cười Lâu Tư Đức thật lâu, vẻ mặt sưng phù, thuận tiện còn băng bó miệng vết thương trên đầu Lâu Tư Đức.
“Người kia tên là Liên Mặc đúng không? Tôi muốn ghi tên của cậu ấy treo ở trước bệnh viện của tôi, mỗi ngày đều nhìn. Cậu ấy có thể đánh cậu chảy máu, cũng là một hảo hán, có người có thể làm hại cậu, cũng không nhiều lắm.”
“Chờ khi cậu ấy chết, cậu lại ghi.”
Lâu Tư Đức cười lạnh.
Đỗ Tống còn đang cảm thấy mới lạ, trước đây hắn ta cũng đã từng tiếp nhận mấy người bạn giường của Lâu Tư Đức, nhưng đều là do nơi đó của Lâu Tư Đức to, khiến người ta máu chảy thành sông, tới nơi này dưỡng bệnh, cũng không giống như hôm nay, toàn thân đều có miệng vết thương, thoạt nhìn tối hôm qua là một chiến trường kịch liệt. Nhưng lời sắp nói ra lại nuốt trở lại, lúc Liên Mặc đang hôn mê còn tự lẩm bẩm, hắn ta đứng gần mới có thể nghe được, cậu không ngừng lặp lại hai chữ: “Tránh ra, tránh ra.”
Thoạt nhìn là người mới. Đỗ Tống khuyên nhủ: “Trước đây những chuyện khốn nạn đó của cậu đều là anh tình tôi nguyện, người này vừa nhìn đã biết cậu cưỡиɠ ɠiαи, cậu định xử lý thế nào đây?”
Lông mày Lâu Tư Đức nhướng lên: “Giao cho cậu, tôi để người lại, bên kia tôi còn phải xử lý, đi trước.”
Nói xong, chân đã thu lại chuẩn bị đứng lên, nghĩ một hồi, lấy tiền trong ví ra để lại, quay đầu lại nói một câu: “Tiền không đủ thì tới tìm tôi.” rồi mang mũ lên rời đi.
Khi Liên Mặc tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bình nước truyền ở trên đầu đầu tiên.
Lại lần nữa nhắm mắt lại, lại từ từ mở mắt ra, cậu giống như dùng việc này để gϊếŧ thời gian. Nghĩ nghĩ một lúc, cậu quyết định rời đi. Rút kim tiêm trên tay ra, lấy bông gòn cầm máu trên tay, sờ sờ đầu, cũng không còn phát sốt, cho nên đã đi ra ngoài.
Phía sau đã được xử lý, lúc giữa trưa đã không còn đau đớn nữa, lại vẫn khó chịu, nhói nhói như cũ, cậu khẽ cắn môi, từng bước một rời đi.
Đỗ Tống vừa mới kiểm tra phòng theo thường lệ, lúc trở về nhìn thoáng qua phòng bệnh của Liên Mặc, không thấy người đâu, vẻ mặt lập tức thay đổi, đi vào tìm kiếm, ban công, WC cũng không có người, vội vàng chạy xuống lầu tìm, ở chỗ cửa ra nhìn thấy Liên Mặc.
“Cậu muốn đi đâu? Cậu vẫn chưa ổn, đừng lộn xộn.”
Liên Mặc dừng chân lại, quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Tống, nhanh chóng cúi đầu, không lạnh không nhạt nói: “Tôi còn tiết học ở trường.”
Đỗ Tống kéo tay áo cho cậu xem đồng hồ: “Bây giờ là năm giờ chiều.”