Trận phong hàn này thế đến mãnh liệt, triền miên nhiều ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, còn khiến cho chứng u uất hoài không thể chữa những năm gần đây trong cơ thể Chu Lê càng thêm trầm trọng.
Tiết Vĩnh Yến lo lắng muốn chết, tuy rằng gần đây bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn là thừa dịp nghỉ phép mười ngày một lần, cố gắng dành ra chút thời gian chạy tới Chu phủ một chuyến.
Trước cửa Chu phủ quạnh quẽ vắng tanh, Xuân Nặc sau khi mở cửa thấy là Tiết Vĩnh Yến, liền không bẩm báo gì hết, chỉ cúi người hành lễ, rồi lại tiếp tục bận bịu công việc dang dở của nàng.
Chu Lê khoác một chiếc áo khoác tối màu ngồi ở trong sân, trong tay cầm một quân cờ đen, rũ mắt chăm chú nhìn bàn cờ vây trước mắt, dường như không biết nên hạ xuống như thế nào.
Tiết Vĩnh Yến đi đến bên cạnh hắn, nhặt lên một quân đồng màu, không hề chần chờ đặt vào vị trí, dứt khoát phá vỡ ván cờ phảng phất không thể giải quyết này.
Chu Lê đảo mắt thờ ơ nhìn y, nhưng cũng không tức giận, hắn cười nhạt một tiếng, hỏi "Tiết huynh, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ xỉa xói người khác, ngược lại ngươi thì hay rồi, vung tay một phát liền đi, vứt cho mấy người chúng ta mỗi ngày đều mệt chết mệt sống." Tiết Vĩnh Yến trong miệng oán giận, bước đến cái ghế đá đối diện Chu Lê bực bội ngồi xuống.
"Tiết huynh nhiều năm ẩn nhẫn, hiện giờ bái tướng nhập các 1, có thể phủi tay tung hoành một phen sự nghiệp, rõ ràng là cam tâm chịu đựng rắc rối, phải thích thú vui vẻ chứ.? " Chu Lê lắc đầu cười khẽ, tiếp nhận chén rượu Tư Trúc đưa sang, "Ngươi chọn thời điểm hay đấy, rượu hoa năm ngoái ta ủ, vừa mới đào hũ xong. ”
Tiết Vĩnh Yến không quá tán đồng, hỏi, "Ngươi không phải cần kiêng cữ sao?"
Chu Lê xin tha, "Nếm thử chút mùi vị thôi. ”
Hôm nay ước chừng thật sự thanh nhàn thật, mấy vị bạn tốt đều liên tục kẻ này hẹn kẻ kia, thi nhau kéo bầy đến thăm Chu Lê, xem như cũng giúp cho Chu phủ thêm đôi ba phần sức sống.
Chỉ là đáng tiếc vò rượu hoa Chu Lê ủ, vốn hắn tính toán lên núi một mình ẩm rượu phẩm cảnh nước non, ngờ đâu chưa tới một buổi, rượu đã bị mọi người phân chia sạch sẽ.
Một trận chè chén nói nhăng nói cuội, trong bữa tiệc Chu Lê mấy lần nhẹ giọng húng hắng ho khan, chúng bạn hữu biết ý cũng không dùng dằng tầm phào nữa, nhất trí với nhau, thăm bệnh xong rồi thì nên lui, đảm bảo không gian cho người bệnh nghỉ ngơi. Tiết Vĩnh Yến trước khi đi bồn chồn liếc mắt nhìn Chu Lê mấy hồi, bất quá gần một tháng không gặp mà Chu Lê đã tiều tụy đến chẳng nhận ra.
Y rốt cuộc nhịn không được, bèn lắm lời “A Lê, buông xuống đi. ”
Chu Lê trầm mặc lúc lâu, cuối cùng chỉ khàn khàn đáp y một câu chẳng hề liên quan, " Ngươi tranh thủ về sớm chút, kẻo phu nhân nhà ngươi lại sốt ruột chờ. ”
Nâng tay hẩy đi mảnh lá rụng đỏ tươi vô tình rớt trên bàn cờ, Chu Lê nhấc từng quân từng quân, cô độc đem ván cờ khôi phục về trạng thái như ban đầu.
*
Chậm rãi đẩy đại môn Diệp phủ ra, bụi bặm dưới tác động của ngoại lực, tầng tầng trôi nổi dưới nắng mặt trời, đua nhau tỏa sắc vàng kim lấp lánh rực rỡ. Hơn mười mấy năm không ai thăm viếng, toàn bộ Diệp gia vẫn duy trì y nguyên khung cảnh cái ngày sau khi bị điều tra thẩm vấn, phồn hoa tiêu thất, thứ còn thừa chỉ có vẻ tiêu điều trơ trọi.
Chu Lê mò mẫm dấu vết trên mép cửa phòng của Diệp Y, hai bên trái phải, từ dưới lên trên, bên trái là của Diệp Y ba tuổi đến mười bảy tuổi, bên phải là của Chu Lê tám tuổi đến mười chín tuổi.
Cây cột màu đỏ thẫm sớm đã tróc sơn loang lổ, Chu Lê một lần lại một lần, hoài niệm vuốt nhẹ qua những vết ngang đã dần ố vàng mốc meo trên thân cột.
Từ khi quen biết nhau, chiều cao của Chu Lê đã liền cùng Diệp Y khắc chung một chỗ, trẻ con bình thường đo đến mười một mười hai tuổi, sẽ cảm thấy không thú vị nữa, mà Diệp Y cùng Chu Lê lại vẫn kéo dài trò thi thố ngốc nghếch này đến trước kỳ thi xuân năm đó.
Không biết là do bệnh tật chưa khỏi, hay là bởi vì bụi bặm mịt mờ, Chu Lê sặc sụa không ngừng.
Dấu vết phòng ốc của Diệp Y bị lục soát cũng không rõ ràng lắm, chỉ là chồng thư tín tứ tung lộn xộn, dù sao quan viên tìm kiếm cũng biết "chứng cớ" vốn nằm ở phòng ngủ chính.
Trong phòng có một tầng tro bụi xếp lớp thật dày, giấy rơi xuống đất đều sắp trộn lẫn màu với nền gạch, Chu Lê khom lưng nhặt từng tờ giấy trên mặt đất lên, phủi đi lớp bụi đọng kín, lộ ra tới là chữ viết ngây ngô lại không thiếu nét khí khái của Diệp Y.
Đây hẳn là chữ viết tay khi y mười bảy, mười tám?
Chu Lê cúi người nhặt nhạnh từng trang giấy bẩn vương vãi, si mê nhung nhớ, lưu luyến miêu tả từng nét phất nét cong.
Thời thơ ấu, phông chữ của Diệp Y hơi tròn, bởi thế mà Diệp phụ bắt Diệp Y mỗi ngày phải luyện ngón hết tận mười trang bảng chữ mẫu. Về sau, phông chữ của Diệp Y lại biến thành quá mức cứng nhắc, khuyết thiếu bản sắc cá nhân, phu tử phải lục lọi rất nhiều thể chữ, mục đích là để y luyện các kiểu chữ khác nhau, hiểu biết thông suốt bản thân, tìm được phong cách của chính mình.
Chu Lê nhớ rõ, Diệp Y còn vụиɠ ŧяộʍ nhại theo nét chữ của mình, bị phu tử phát hiện, không ít dịp thiếu chút ăn thước, tuy rằng lúc ấy chữ của Chu Lê cũng coi như bút tẩu long xà, dấu ấn độc đáo, nhưng rốt cuộc vẫn là quá mức non nớt, Diệp Y miêu tả bất quá chỉ lãng phí thời gian.
Chu Lê nghĩ, cử động mấy ngón tay gầy gò, liền lật đến một trang bản nháp có phông chữ tương tự như của hắn. Hắn ngắm ngắm trông trông, lại càng ngắm càng cảm thấy đây chính là chữ hắn viết, liên tục lật tiếp mấy trang kế, đương khi nhìn được những vần thơ nằm trên một trang nào đó, Chu Lê nháy mắt sa vào ký ức, đây đích thị là bài vè do đích thân hắn, trong một thoáng buồn chán ở học đường, sáng tác nên mà.
Bấy giờ sợ phu tử phát hiện, viết xong tờ nào sẽ vứt bỏ tờ nấy, không hiểu sao Diệp Y cảm thấy nó thú vị, hứng khởi nằng nặc đòi hắn cho mượn, nói là muốn nhìn một chút, không nghĩ tới hóa ra là bị y trộm giấu mất thế này.
Chu Lê nhất thời mặt ngốc ra, dù hắn thấp giọng cười khẽ, nhưng hốc mắt vẫn ửng đỏ không ngừng.
Trong phòng Diệp Y cũng bày bàn cờ, bố cục ván cờ so với ở Chu phủ giống như đúc.
Mấy ngày ở Chu phủ kia, hai người ngẫu nhiên sẽ hạ cờ, một ván này, chính là một ván cuối cùng hai người chơi. Lúc ấy, thế cờ nghiên cứu hồi lâu đều không tìm được đối sách, thẳng đến khi Diệp Y trở về Diệp phủ rồi cũng chưa từng phá giải được.
Thực ra Diệp Y trở về không bao lâu, Chu Lê liền tìm được phương pháp phá cục rồi, bao nhiêu năm đằng đẵng lê thê, chỉ là chính hắn không muốn bước ra mà thôi.
Bất giác ánh sáng gian ngoài cửa sổ ảm đạm rất nhiều, Chu Lê giật mình hoàn hồn, thu tốt xong tất cả bản nháp, lại đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, tự dưng cảm thấy có cái gì khang khác.
Đưa tay dọc theo bàn cờ lần mò một lượt, Chu Lê sực nhớ, chất liệu bàn cờ của Diệp Y vẫn luôn là gỗ cây lê già, cứng rắn dày đặc, mà bàn cờ hắn đang chạm, thì tựa hồ rỗng ruột.
Chu Lê không muốn làm loạn ván cờ, chỉ thử sờ sờ qua đáy bàn, phát hiện ở dưới đúng thực xuất hiện một mối khớp lỏng lẻo. Ước chừng vì bỏ mặc quá lâu, tăng chút lực ấn vài cái, mặt gỗ lập tức rớt xuống, Chu Lê từ trong lõi bàn cờ moi được mấy phần thư tín.
……
Tại dưới chân phụ thân mẫu thân 5,
Con trai bất hiếu Diệp Y quỳ bẩm
……Y nhi 6, ngưỡng mộ Chu Lê nhiều năm.......chỉ cầu được cùng Lê gắn bó.
……
Khi ngọn lửa sắp cuộn lấy bức thư thấm mực chưa khô, Diệp Y lại nấn ná do dự rút tay về, phần góc cạnh tờ giấy đã hơi quắn quéo lại, Diệp Y duỗi tay vuốt phẳng nó. Dẫu tỏ tường rằng bức thư này tuyệt đối không có khả năng trao đi, nhưng Diệp Y vẫn là muốn đem nó cất kỹ vào bàn cờ.
Trong bàn cờ hãy còn mấy phong thư chưa gửi, trên phong bì đều ghi, Lê Thân Khải2.
Kể từ thời điểm rời khỏi Chu phủ, y và Chu Lê đã có hơn nửa năm không liên lạc.
Nhớ tới lời phụ thân dạy bảo hôm nay, Diệp Y thấp giọng thở dài, đầu đầy sầu muộn, sống trên đời có ai chẳng thân bất do kỷ, không biết lần này y phải lấy cái cớ gì để đẩy lui hôn kỳ đây.
Nhị tiểu thư Lưu phủ hồi trước mẫu thân coi trọng hiện giờ đã hứa hôn với một nhà khác, vì việc ấy, Diệp Y ở trong viện bị phạt quỳ suốt một đêm. Lần này tiểu nữ nhi mười sáu tuổi của Hữu tướng gia hồi kinh, mẫu thân sau khi đi xem mắt nàng thì cực kỳ hài lòng, cũng không biết lại phải quỳ bao lâu nữa, y mới có thể tránh thoát trận hôn sự này.
Sự nghi ngờ kiêng kỵ của Hoàng đế đối Diệp gia sớm đã không cách nào tiêu trừ, nếu Diệp gia biết điều tự hủy nanh triệt vuốt 7 nhằm biểu lộ lòng trung thành, dựa vào thủ đoạn của vị kia, chắc chắn dư sức chặt đứt hậu hoạn.
Phụ thân muốn thông gia, chính là để hoàng đế cố kỵ nặng thêm một phần. Bỏ qua nhân tố tình cảm riêng tư, Diệp Y cũng cảm thấy biện pháp này không phải không thể thực hiện.
Mấy ngày trước, có một vị quan viên Lưu gia ở triều đình bị cách chức, mặc dù không tính là đại quan to tát, nhưng cũng làm dấy lên một tia khí áp phong vũ dục lai 3. Chỉ là ngay khi sự tình kết thúc, Hoàng đế đột nhiên thả lỏng không còn chèn ép mấy thị tộc nữa, khiến toàn bộ nhất thời hoảng sợ, không kẻ nào dám mảy may hành động thiếu suy nghĩ.
Lần thông gia đây, sợ khó có thể lại tiếp tục cự tuyệt.
Diệp Y rũ mắt đăm chiêu nhìn ngọn nến bé xíu nhấp nháy lắc lư trên mặt bàn. Y vẫn là vô pháp dập tắt hy vọng cho dù đã rất nhỏ nhoi trong lòng, trước khi Chu Lê cưới dâu thành hôn, y có lẽ vĩnh viễn không cách nào chết tâm.
Vạn Long, năm hai mươi bảy, trời đất vào thu, Chu Lăng An, bạo bệnh qua đời.
“Chu đại nhân, xin nén bi thương a!”
Chu Lê một thân vải lanh trắng, bạc nhược quỳ gối trước quan tài, vô bi vô thống 4.
Chu Lăng An thời điểm còn tại thế, cả cuộc đời chỉ có mỗi Chu Lê là con trai, trong phủ xưa giờ đều neo người vắng vẻ, tất cả sự tình mai táng đều may mắn nhờ học trò bỏ công giúp đỡ hỗ trợ.
Diệp Y một lần nữa tiến vào cửa lớn Chu phủ, lại không nghĩ tới sẽ tái kiến Chu Lê ở dưới tình cảnh éo le trớ trêu này.
Tiền giấy đoạn đầu đang bén lửa, bỗng bị gió thổi hất tung ra khỏi chậu than, uốn lượn mấy vòng theo luồng khí thổi bay lên không trung, dần dần cháy trụi như thể chưa từng tồn tại, ngay cả tro cũng hóa bụi vô tung. Diệp Y nhìn bóng lưng thẳng tắp của Chu Lê quỳ gối đằng kia, mấy lần khóe môi hấp háy khép mở, thực nhiều câu từ muốn truyền đạt, cuối cùng lại chỉ biến thành hành động lặng lẽ quỳ gối cạnh người ta.
Ban đêm, Tiết Vĩnh Yến muốn thay phiên túc trực linh cửu, nhưng bị Chu Lê thẳng thừng từ chối.
"A Lê, ngươi đã không ăn không uống quỳ ở đây cả một ngày rồi." Tiết Vĩnh Yến khuyên nửa buổi cũng không thấy tí tác dụng, đành cắn chặt răng, xót xa lôi kéo danh Chu Lăng An, "Ngươi cứ vậy, để phu tử nhìn được, người sẽ có bao nhiêu đau lòng hả!"
"Ngươi quay về đi." Chu Lê nhàn nhạt đáp trả, vẫn như cũ chẳng thèm nhúc nhích, đoan đoan chính chính quỳ.
"Ngươi!" Tiết Vĩnh Yến hận không thể trực tiếp đánh Chu Lê ngất xỉu vác về giường, xoay đầu trông Diệp Y đồng dạng ngay ngắn quỳ bên cạnh Chu Lê, thoáng chốc không biết nên hay không nên lại lắm lời.
Hai cái tên này đột nhiên vạch giới hạn khoảng cách với nhau, rặt vẻ tuyệt tình nước sông không phạm nước giếng, chúng sư huynh đệ khuyên mấy bận cũng đều như nước đổ đầu vịt. Giờ nhìn Diệp Y song song cùng Chu Lê quỳ gối suốt một ngày, y lại lạ lùng nghĩ, có lẽ đây là cơ hội hiếm hoi để bọn họ hòa hoãn quan hệ, rốt cuộc thì hai người cũng đã từng thân thiết tới mức tuy hai mà một.
Diệp Y không đợi Tiết Vĩnh Yến nói chuyện khuyên nhủ liền đã bổ sung: "Sư huynh, ngươi trở về trước đi, đêm nay ta giữ linh cửu cùng hắn. ”
Tiết Vĩnh Yến thấy Chu Lê không ừ hử phản đối, vì thế đành từ bỏ, lo lắng dặn dò Diệp Y, "Các ngươi đều đi ăn chút gì đó đã, tối mai ta sẽ đến đây thay ca. ”
"Được." Diệp Y thấp giọng đồng ý.
Sau khi Tiết Vĩnh Yến rời khỏi, trong sảnh đường không còn ai khác, Diệp Y đứng dậy đến tìm nữ đầu bếp dọn tới hai bát mì.
"Ăn một chút nhé." Diệp Y khẽ khàng gọi Chu Lê.
"Phu tử, hắn... mới đêm qua thôi vẫn còn ngồi cùng ta uống mấy chén rượu." Chu Lê đột ngột lên tiếng, "Hắn nói, hắn nhiều năm thế cũng không thể minh bạch nổi, rành rành một người, vì sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy?”
"Về sau, hắn hiểu rồi, nguyên nhân cũng chính bởi vì là con người, nên rồi đều sẽ thay đổi. Thân ngụ tại những vị trí khác nhau, sự tình phải suy xét cũng sẽ bất đồng, trần thế phồn hoa, ái dục khó từ, mỗi người lấy hoặc bỏ, hoặc chuyển biến đều vậy, lựa chọn chẳng ai có thể giống như ai. ”
Diệp Y nhẹ nhàng ôm lấy Chu Lê.
Chu Lê trầm mặc ngả đầu vào bả vai y, cất giọng nói nghẹn ngào đau đớn.
“A Y à, hắn nghĩ thông suốt những điều ấy xong thì lập tức có thể sảng khoái, phủi tay áo bỏ mặc ta mà đi vậy ư?”
Diệp Y biết Chu Lê vô cùng mẫn cảm với “chia lìa” đã là bản năng không thể thay đổi.
Tuy rằng Chu Lê đa số thời gian đều gọi Chu Lăng An là phu tử, nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm, sự ỷ lại của hắn đối với Chu Lăng An không hề thua kém máu mủ ruột rà.
Nếu như bảo, Diệp Y khi còn bé nỗ lực là vì trách nhiệm gia tộc gò ép, thì Chu Lê, nỗ lực của hắn từ lúc tóc còn để chỏm tới năm tháng thành niên, chính là vì không muốn bị Chu Lăng An vứt bỏ.
Nghe Chu Lê cố hết sức đè nén nức nở khô cằn trong cổ họng, hết thảy an ủi đều có vẻ quá mức nông cạn, nhạt nhòa.
Diệp Y chỉ biết lẳng lặng vòng chặt lấy cơ thể run run của hắn.
Editor chú thích:
1 Bái tướng nhập các - 拜相入阁: ngụ ý làm chức lớn, công danh hiển đạt.
2 Thân Khải: Thân gửi đến ai đó khi viết thư.
3 Phong vũ dục lai: mây mù bão táp sắp đến.
4 Vô bi vô thống: không bi lụy không khổ sở.
5 Phụ thân mẫu thân: danh xưng gọi cha mẹ thời xưa của con cái trong nhà ( xin phép để vậy vì là truyện cổ đại)
7 Hủy nanh triệt vuốt: ám chỉ thu lại những gì mang tính đe dọa