Đại Hạ là một thằng khốn chuyên đi lừa gạt những cô gái nhẹ dạ cả tin. Lúc chơi chán con gái người ta rồi, gã liền ném người cho lũ anh em tốt chơi đùa, còn bản thân gã thì đứng bên cạnh cầm máy quay từ đầu đến cuối quá trình cả đám súc vật cưỡng bức một cô gái nhỏ yếu đuối, sau đó âm thầm đem mấy đoạn video quý giá đấy bán lại cho mấy tên biếи ŧɦái khác với giá cắt cổ.
Ban đầu gã làm việc này trong tâm trạng bồn chồn bất an, gã sợ bị bắt bỏ tù, sợ phải đối mặt với người nhà những cô gái bị hại ấy, gã sợ rất nhiều thứ. Dù vậy, khi đối mặt với khoản tiền lớn, nỗi sợ thật nhỏ bé.
Làm mãi việc này cũng thành thói quen, số nạn nhân của gã ngày một nhiều nhưng không ai trong số họ dám đi tố cáo việc này. Một phần là vì họ sợ phải đối mặt với sự chỉ trích của dư luận, biến họ từ người bị hại thành kẻ có tội. Và một phần là do Khuynh Vũ dùng quyền lực và tiền bạc ém mọi chuyện.
Có hậu thuẫn chống lưng, Đại Hạ cũng nhờ thế mà trót lọt nhiều vụ sau này.
Bất quá ngày tháng tự tại của gã chẳng duy trì được bao lâu.
Một ngày nọ, gã vô tình tìm thấy một thế giới ảo ở trên mạng, ở đó có rất nhiều dạng người, nam có nữ có già trẻ lớn bé đều có đủ, ở đó họ cùng đeo lên một lớp da giả, bắt đầu một thân phận mới, sống một cuộc đời mà họ luôn muốn.
Mà vừa hay điều này hợp với gã.
Khoác lên mình lớp mặt nạ giả dối, qua một thời tạo lòng tin với mọi người, gã trong mắt họ là một thiếu niên phong lưu luôn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nhưng đối với bằng hữu thì đặc biệt tốt. Vì vậy dù gã có gây bao nhiêu chuyện rắc rối thị phi, "người thân" luôn một mực đứng về phía gã mù quáng bao che.
Nhưng đáng tiếc chút yêu thương đó không đủ để thay đổi một con người, Đại Hạ là tên cặn bã hết thuốc chữa.
Gã ngựa quen đường cũ tiếp tục lừa gạt thêm một cô gái trên mạng, qua một thời gian ngắn tìm hiểu, cô gái đó vừa hay học cùng một trường dưới một lớp với gã.
Lần này, gã đã chán trò chơi cưa cẩm cô nàng để thịt, gã muốn thứ gì đó mới mẻ hơn.
Thế nên mới có cảnh ở đầu chương 1 kia.
Đại Hạ lừa cô đến phòng học nhóm để cô bị cả đám đàn ông nhào vào xâu xé, mặc tiếng gào thét kêu cứu trong tuyệt vọng của cô gái vang vọng khắp phòng, gã dửng dưng cầm ống kính chĩa về phía cô, lúc này cô gái mới chợt tỉnh ngộ, cô đã bị gã lừa, tình yêu màu hồng gã vẽ ra cho cô thấy, tất cả đều là lừa gạt.
Khi cơn ác mộng kết thúc, cô mang theo tủi nhục cùng tất cả nỗi phẫn hận vì bị đàn ông lừa gạt gieo mình xuống từ sân thượng, chết ngay trước mặt bọn súc sinh đó.
Đôi mắt cô trợn trừng đầy tia máu, nhìn chằm chằm Đại Hạ, giống như đang oán hận gã tàn nhẫn đẩy cô vào bùn lầy, giá như lúc đầu nghe lời ba mẹ ngoan ngoãn học tập, liệu sẽ rơi vào hoàn cảnh này không?
Cô gái nhỏ nằm im trong vũng máu, áo sơ mi trắng dần biến thành màu đỏ thẫm đại diện cho quỷ dữ, đây là điềm báo cô sẽ trở về, báo thù những kẻ đã phá hủy cuộc đời cô.
Về sau, cả lũ khốn đó bị cô gϊếŧ sạch thật nhưng riêng Đại Hạ chết thảm nhất, lúc chết gã vẫn đang trong tư thế quỳ dập đầu tạ lỗi, trán gã nát bét không còn nhận ra hình thù ban đầu, còn sàn nhà thì viết đầy câu xin lỗi bằng máu. Không một ai biết chính xác lúc chết gã đã trải qua điều kinh khủng gì, nhưng với tội lỗi gã từng gây ra, gã xứng đáng bị thế.
Vậy nên mới nói chết không phải là kết thúc, mà nó là mở đầu cho một câu chuyện khác.
"Hưm ---- trướng quá"
Hạ Nhiên mím môi sờ bụng nhỏ có hơi căng trướng, lo lắng cứ sờ tới sờ lui điểm gồ lên bên trên mặt phẳng trắng nõn nhẫn mịn, thầm nghĩ có khi nào sẽ nổ tung không?
Trong lúc anh còn đang rầu rĩ không vui, đột nhiên có một bàn to lớn áp lên tay anh, người kia trầm thấp cười, cưng chiều mổ nhẹ lên môi anh.
"Đại Hạ, nhìn tôi đi"
Khuynh Vũ có một bí mật.
Hắn rất thích dáng vẻ khi Đại Hạ cười. Vì khi ấy, anh như mang nắng hạ chiếu thẳng vào tim hắn.
Nhưng đáng buồn thay, nụ cười người đó đâu chỉ dành riêng cho hắn.
Khuynh Vũ cực kỳ ghét những kẻ từng nhìn thấy nó, họ là cái thá gì mà đòi xứng với thiên sứ của hắn chứ, họ đâu có yêu thương anh, chỉ có hắn mới thương anh thật lòng.
Đúng rồi, sau cùng thì chỉ có mỗi anh mới yêu em nhất thôi Đại Hạ à.
Ha --- Ha --- Ha ----
Khuynh Vũ tươi cười vặn vẹo, hắn như tên bệnh thần kinh ở bên tai anh không ngừng lặp đi lặp lại một câu tiêm nhiễm vào đầu: "Đại Hạ là của Khuynh Vũ", vừa nói, hắn vừa ôm cứng người anh, chỉ hận không thể khảm anh vào da thịt, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng không thể chia tách được.
"Đại Hạ à, em hãy nói yêu tôi có được không? Chỉ yêu một mình tôi thôi nhé"
Không đủ, dù đã chiếm hữu được cơ thể anh nhưng Khuynh Vũ vẫn không thể nào yên tâm được một giây.
Đại Hạ là một người yêu thích mấy thứ mới mẻ, rồi một ngày nào đó anh sẽ nhanh chán hắn tìm thứ khác thay thế mà thôi.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Anh là của hắn kia mà.
Tưởng tượng đến ngày anh ghét bỏ đá hắn sang một bên để cười nói cùng với con đàn bà khác, Khuynh Vũ càng thêm điên cuồng thúc mạnh vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể Hạ Nhiên, ép anh phải ngửa đầu nức nở cầu xin hắn thương tiếc.
"Khuynh Vũ, chậm, chậm thôi ---áhhh"
"Rách mất, đừng mạnh bạo như vậy mà"
"Hức.... Đáng sợ quá, không thích, không thích chút nào, Khuynh Vũ, chồng ơi,... "
Lúc đầu Hạ Nhiên còn chút tỉnh táo để van xin hắn nhẹ nhàng với mình, nhưng về sau bị hắn chơi ác quá, anh mới phát hoảng vội quàng cổ hắn hôn lấy hôn để vụn về lấy lòng. Mặc dù qua tay nhiều người rồi, song đây là lần đầu Hạ Nhiên gặp phải ca khó đến thế này, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, âm thầm tự động viên chính mình cố lên.
"Nói yêu tôi đi, mau nói đi, nhanh lên" - Khuynh Vũ không hổ là đồ chó điên, eo như chó đực không biết mệt mỏi hành hạ Hạ Nhiên tàn tạ không ra hình người, điên khùng cứ một hai bắt anh phải nói mấy câu sến muốn chết.
Dù ghét cay ghét đắng phải nói mấy câu buồn nôn đó, cơ mà để giữ được cái mạng què này, Hạ Nhiên đành ngậm đắng nuốt cay.
"Yêu, em yêu anh Khuynh Vũ, cả đời này chỉ yêu mỗi một mình anh"
Nghe được những lời hắn luôn muốn nghe nhất từ lâu, Khuynh Vũ khựng người vài giây, mông như mọc thêm đuôi chó điên cuồng lắc qua lắc lại, mắt đen lay láy chớp chớp nhìn anh.
"Nói thêm một lần nữa đi, một lần nữa"
Hạ Nhiên nhấp môi, bất lực lặp lại như máy hát vô tri: "Em yêu anh Khuynh Vũ, cả đời này em chỉ yêu anh"
"Tôi, tôi cũng yêu em, Đại Hạ, anh yêu em, yêu em nhất, là thật đó, anh yêu em" - Khuynh Vũ vui vẻ liếʍ cắn trái cổ anh, ra ra vào vào thêm mấy lần thì rùng mình đút lỗ nhỏ ăn ngập sữa chua nhà làm, thơm ngon đến giọt cuối cùng.
Bốc tem xong đại ca chó điên, Hạ Nhiên nằm gục luôn tại chỗ, tay anh gác lên trán, một chân co gối, một chân duỗi thẳng, trầm mặc suy ngẫm chuyện nhân sinh.
Khuynh Vũ mặc xong quần, liếc nhìn sang vẫn thấy Hạ Nhiên chưa chịu ngồi dậy bèn đi tới chống tay ở hai bên đem anh nhốt dưới tầm mắt hắn.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, vành tai hắn ửng đỏ, muốn xác nhận một lần nữa: "Lúc nãy em nói yêu tôi là thật hay giả đấy?"
Nếu anh dám không thừa nhận, hắn bảo đảm liền đ* anh thêm một lần nữa ngay cho xem.
Dưới cặp mắt sáng quắc như mắt diều hâu nhằm chằm chằm vào con mồi, Hạ Nhiên mắt không chớp, mặt không biến sắc, thẳng thắn trả lời: "Là thật"
Nhận được đáp án mình mong muốn, Khuynh Vũ mỉm cười buông tha anh.
Hắn dịu dàng nâng anh ngồi dậy, chu đáo lau dọn tàn cuộc, giúp anh mặc quần áo, rồi thuận tay thêm số mình vào danh bạ điện thoại anh, đương nhiên cũng sẽ không quên nhẹ nhàng nhắc nhở anh phải luôn nghe bắt máy khi hắn gọi, tin nhắn đến thì phải trả lời, và tuyệt đối đừng ngu ngốc trốn ở sau lưng hắn qua lại với con đ* nào.
Bằng không, đừng trách vì sao nước biển lại mặn.
Hạ Nhiên: (─.─||)
...
Màn đêm buông xuống, thành phố Z nhanh chóng rũ bỏ lớp áo trắng tinh khôi ban ngày để thay bằng một chiếc áo khác lung linh đủ màu sắc sặc sỡ, bắt đầu cuộc sống về đêm.
Hạ Nhiên co chân ngồi trên bệ cửa sổ, tai đeo headphone màu trắng, miệng ngậm kẹo mυ'ŧ, mắt không rời màn hình nửa giây. Núp trong bụi cây ôm cây đợi thỏ cả ngày, chỉ số ngay cạnh biểu tượng đầu lâu vẫn duy trì con số không hoàn chỉnh.
Đinh---
Đây là tin nhắn thứ n Hạ Nhiên nhận được trong ngày hôm nay, khác với mấy tin nhắn trước, nội dung lần này được gửi đến khá ngắn gọn, còn chẳng đáng để anh bận tâm đến nhưng khi anh liếc nhìn đến biệt danh của chủ nhân tin nhắn, khoé miệng khẽ nhếch lên, ngay lập tức tắt giao diện game đi vào phòng chat.
Sư phụ: Tối ấm áp.
Avatar không nổi bật, là ảnh một nhân vật nam trong bộ anime nào đó, hắn miệng ngậm thuốc lá, mặt kiểu bất cần đời nhả ra làn khói trắng mờ mờ ảo ảo che gần hết vòng tròn avatar, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ người bên kia màn hình là anh vậy.
Theo kí ức còn sót lại của nguyên chủ, người này là lớp xe dự phòng được Đại Hạ chọn thay thế trường hợp con mồi đầu tiên vuột chạy mất.
Đại Đại Hạ: [nhảy đến ôm cổ y] Sư phụ sư phụ, ta nhớ người nhiều lắm đó a~
Dựa vào mấy tin nhắn trước, Hạ Nhiên dễ như ăn kẹo bắt chước được cách nhắn tin nguyên chủ, hoàn hảo không một điểm khả nghi.
Tin nhắn gửi qua còn chưa qua được 3 giây, avatar đối phương lặng lẽ trượt xuống, trên màn hình rất nhanh liền hiện lên ba chấm tròn lăn qua lăn lại.
Sư phụ: Nhiều như thế nào?
Hạ Nhiên cắn nát viên kẹo, híp mắt cười soạn tin nhắn gửi qua, thời gian không quá 30 giây.
Đại Đại Hạ: Nhiều đến nỗi không thể đong đếm được nữa rồi.
Lần này, đối phương khi nhìn thấy tin nhắn anh gửi, trầm mặc rất lâu, dấu ba chấm nhảy lăn tăn mấy lần, dừng rồi nhảy nhót tiếp, cuối cùng thì im bặt không dám phản hồi luôn.
Hạ Nhiên nhìn đồng hồ chờ thêm vài phút, sau khi xác định "cô gái" thần bí bên kia không dám quấy rầy anh nữa mới yên tâm đóng phòng chat, tiếp tục vào lại trò chơi làm ván mới.
Chơi được thêm vài ván, thấy rank trong game vẫn đứng dậm chân tại chỗ ở hạng đồng, Hạ Nhiên ngáp một cái, di chuyển ngón tay đem game ném vào thùng rác, quyết định đi ngủ cho lành.
Với tay tắt công tắc đèn trên tường, Hạ Nhiên ném điện thoại sang một bên, ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại, hàng mi cong dài khép lại từ từ chìm vào mộng đẹp.
Tuy nhiên, vài phút sau, trong bóng tối tĩnh mịch, màn hình điện thoại bỗng loé sáng ngắn ngủi vài giây rồi tắt lịm.
Sư phụ: Ngủ ngon.