Qua ánh sáng đèn pin leo lắt, 5 con người với 5 dáng vẻ trật vật khác nhau cùng chen chúc trong một kho hàng, bọn họ không ai nói với ai một lời nào, tự động tìm cho một góc rồi ngồi bất động ở đó, nín thở dõng tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Grừ_____ Grừ _____
Cách một cánh cửa, tiếng gầm gừ trong cổ họng của đám quái vật rõ mồn một, theo dòng chảy của thủy triều, xác sống như những con rối vô hồn tiến về phía trước và nghiền nát mọi thứ cản đường chúng đi qua.
Đó cũng là lí do mà vì sao cả con người và xác sống có nhận thức đều sẽ sợ hãi khi nhắc đến cái tên thủy triều xác sống này.
"Ư... Hạn, đau quá"
Cô gái nhỏ nằm cuộn mình trong lòng Tần Hạn khẽ run lên từng hồi, một bên tay áo của cô ta rũ xuống đất, vô tình để lộ bí mật cô ta đã mất đi một cánh tay.
Di chuyển không ngừng nghỉ đã động vết thương còn chưa lành hẳn dẫn đến nhiễm trùng nặng, ống tay cô gái trẻ ướt đẫm dịch mủ tanh tưởi, dưới thời tiết khắc nghiệt bốc lên mùi vị khó nói thành lời.
Tần Hạn nhiều ngày không được ăn uống nghỉ ngơi tử tế, gầy đến độ có thể nhìn rõ được xương trên mặt.
Mệt mỏi cộng thêm sự mài mòn về tinh thần khi phải chăm sóc một người bị thương khiến Tần Hạn như già thêm mấy chục tuổi.
Tần Hạn dựa lưng vào tường, anh ta vẫn ôm cô nhưng cái mùi hôi thối từ vết thương kia làm anh ta không thể bình tĩnh giả vờ như không có gì mà cúi đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt ôn nhu thâm tình như trước được.
Tần Hạn cố chống chịu cơn buồn nôn thình lình ập tới, lơ đãng nhìn sang hướng khác để không phải chạm ánh mắt đầy tuyệt vọng của Ngụy Bảo Bảo: "Chị cố chịu đựng thêm chút nữa đi, chúng ta sắp đến gần bệnh viện rồi"
Anh ta không nhớ mình đã nói với cô bao nhiêu lần cùng một câu này, nhưng nó chắc chắn sẽ không dưới một chục lần, nói nhiều nói mãi cũng sắp chán rồi.
Nếu không phải vì Ngụy Bảo Bảo đang nắm giữ vài thứ có ích, Tần Hạn chắc chắn sẽ không chút do dự mà bỏ mặc cô ta ngay từ lúc đầu.
Ngụy Bảo Bảo vốn là một người chơi công lược thông minh, cô ta một mình cũng có thể vượt qua từng thế giới êm đẹp mà không thất bại trong một nhiệm vụ nào, cho đến khi đặt chân vào cái thế giới chết tiệt này.
Cô ta vươn cánh tay còn lại níu giữ ống tay áo nam chính, cố hết sức rướn người lên nhìn thanh hảo cảm sắp chạy về âm, tâm tức khắc liền nguội như tro tàn.
Loại đàn ông chó má này lúc yêu cô thì nói bao lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, lúc hết yêu thì coi cô như túi rác di động vậy, chỉ hận không thể tìm bừa chỗ nào đó vứt cô sớm hơn một chút.
Ngụy Bảo Bảo không cam tâm nhìn thanh hảo cảm thêm mấy lần, vì để công lược thằng khốn này cô ta phải chi ra rất nhiều điểm để đổi được hảo cảm, vậy mà giờ tên khốn này dám chán ghét cô ư?
Mày đừng có mơ đẹp thế.
"Tần Hạn, sao lúc em nói chuyện lại không nhìn dám chị? Có phải là vì em ghét bỏ chị thành kẻ tàn phế rồi đúng không?"
Ngụy Bảo Bảo trước khi trở thành người chơi nghiệp dư là một diễn viên hạng A, cho nên đối với mấy trò giả vờ đáng thương để lấy lòng người khác, đối với cô ta chỉ dễ như trở bàn tay.
Bị nói trúng tim đen, Tần Hạn bối rối định lắp liếʍ che giấu sự thật trong lòng đang bị cô vạch trần: "Em..."
Chưa đợi Tần Hạn trả lời, Ngụy Bảo Bảo nhanh chóng giả vờ như mình bị tổn thương dữ lắm nhưng cố tỏ ra bản thân rất mạnh mẽ, nước mắt sinh lý chảy ra rất tự nhiên điểm tô thêm dáng vẻ đáng thương của cô ta.
"Ha, đến cả bản thân chị cũng ghét chính mình mà, nên em có ghét thì có sao đâu, chị cũng đâu thể trách em được" - Khoé mắt Ngụy Bảo Bảo liếc nhìn Tần Hạn tức vì không thể giải thích được gì, trong lòng thì hả hê nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tiếp tục giả bộ đáng thương cho chót - "Chị hiện tại sống chỉ tổ làm vướng chân em, chị, chị không muốn mình trở nên như thế Hạn à"
Dứt lời, Ngụy Bảo Bảo cướp đâu được con dao bật ngồi dậy chạy đến một góc đặt lưỡi dao lên cổ, nước mắt hai hàng trào ra.
"Ngụy Bảo Bảo, chị bình tĩnh nghe em nói có được không?" - Tần Hạn tim như vọt lên tận cổ, vì con đàn bà ngu xuẩn này, anh ta cũng trả giá nhiều lắm đấy.
"Không, chị không muốn nghe gì hết, ý chị đã quyết, em đừng cản chị, vô ích thôi" - Ngụy Bảo Bảo vẻ mặt sống không còn gì hối tiếc, đau khổ nhìn anh ta.
Thái dương Tần Hạn đau nhức kinh khủng, chỉ hận không thể tiến tới xáng ngay cho cô ta một bạt tai cho hả dạ.
"Được, em không cản chị, chị chết đi rồi em cũng sẽ treo cổ chết theo chị"
"Em... Á"
Con dao trên tay Ngụy Bảo Bảo bất ngờ bị một lực mạnh mẽ từ đằng sau đánh tới rơi "loảng xoảng" trên đất, còn chưa định hình chuyện gì đang diễn ra thì bụng cô ta bất ngờ truyền đến cơn đau nhức kinh khủng, tiếp đó đầu óc một hồi choáng váng, trước mắt đột ngột loé đầy sao trời, nhưng chớp mắt một cái lại tối đen như mực, cả người vô lực đổ dồn về phía trước.
Tần Hạn mau lẹ đưa tay đỡ được cô ta, gật đầu với người thanh niên tốt bụng nọ.
"Cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu giúp đỡ thì tôi cũng không biết bản thân nên làm gì nữa"
Hạ Nhiên mỉm cười tươi rói xua tay bảo mình tiện tay ấy mà, vì nhìn mày ngu quá làm tao ngứa mắt nên mới giúp đấy.
Tần Hạn mệt muốn đứt hơi kéo Ngụy Bảo Bảo nằm gọn ở một góc, để đảm bảo cô ta tỉnh dậy không giở thêm trò gì, dứt khoát trói luôn tay cô ta.
"Xin thứ lỗi cho tôi vì nãy giờ quên mất phần giới thiệu, tôi họ Tần tên Hạn, còn cậu?" - Tần Hạn vứt cái khăn lau tay đi, nở nụ cười ôn hoà đưa tay đến muốn làm thân với người đối diện.
Hạ Nhiên liếc nhìn cái khăn dính đầy vết ố màu vàng vàng, bụng dưới nhộn nhạo, phản xạ nhanh lùi về sau từ chối cái bắt tay nam chính đưa tới.
"Anh cứ gọi tôi là Thịnh Đông là được"
Tần Hạn ngượng ngùng thu tay về, đưa mắt sang nhìn hai người còn lại: "À, vậy hai người này chắc là bạn của cậu Đông nhỉ?"
Hạ Nhiên nhìn theo hướng Tần Hạn, nội tâm nổi lên một trận ác hàn, mới đó mà đã nhắm trúng được hai cô gái à, không khỏi lại mắng chửi thêm vài câu trong bụng, chửi xong, anh mới nhàn nhạt đáp đúng vậy nhưng không có ý định giới thiệu bọn họ với anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Không còn chủ đề để nói, hai người không ai nói thêm một lời nào trở về chỗ cũ, kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhoà.
Hạ Nhiên không muốn Tần Hạn biết mình có túi dự trữ, vì sợ anh ta biết được sẽ chú ý đến, mà đồng dạng Tần Hạn cũng thế, thế là cả hai bèn giả vờ sờ soạng túi áo túi quần, làm bộ kinh ngạc tìm được đồ ăn.
"Nhóc con, tỉnh dậy mau, có đồ ăn rồi đây" - Hạ Nhiên tát nhẹ vào má Doãn Ngân, mặc kệ con gái người ta có tỉnh lại hay không cũng mạnh mẽ dựng đầu cô dậy nhét vài quả dại vào miệng.
Doãn Ngân còn chưa kịp tỉnh, trong miệng đã bị nhét đầy quả dại vừa chua vừa chát, cô muốn nhổ ra nhưng khổ nỗi vì bị đói lâu quá nên một khi có thứ gì vào miệng rồi, cơ thể cô luyến tiếc phun ra, cho nên dù cô có muốn hay không, nước mắt lưng tròng nhai cũng phải nuốt hết đống chua chua chát chát xuống bụng.
Hạ Nhiên hài lòng muốn duỗi tay xoa đầu Doãn Ngân như xoa đầu chó con, kết quả con bé thấy anh hệt như thấy tà ma ngoại đạo thà lăn sang chỗ khác né tránh còn hơn là chịu hàn phục dưới ma chưởng của anh, bất lực thở dài, anh đành đánh chú ý tới người còn lại, người này có hơi đặc biệt, hầu kết lăn lộn vài lần, cuối cùng mới mở miệng ra ngượng ngùng hỏi:
"Này, cô có muốn ăn chút gì không?"
Mời lơi thế thôi, chứ anh biết thừa xác sống sẽ không ăn được mấy thứ phàm phu tục tử này, nhưng mà anh không mời thì không được, Tần Hạn còn ở bên cạnh, nếu anh không làm thế này, thằng nam chính ngu ngốc đó nhất định sẽ nghi ngờ hắn không phải là con người.
Doãn Tề ôm tay dựa tường, nâng mắt nhìn anh đúng một lần rồi nhắm lại dưỡng sức.
Hạ Nhiên biết hắn không thích nói chuyện, cười xoà, tự kỉ tự bảo mình hắn sẽ ăn sau nên tự ý đặt một chùm quả bên cạnh hắn.
"Đến bây giờ tôi còn chưa biết tên cô"
Nữ vương xác sống tên gì? Tác giả không giới thiệu, Hạ Nhiên cũng chịu.
"Nếu như cô không chịu nói, tôi đặt bừa nhé?"
Doãn Tề không thể nói, cụp mắt im lặng coi như cam chịu.
"Huệ? Trang? Cúc? Thu?... "
Đặt bừa từa lưa một hồi Hạ Nhiên tâm đắc cười vô tri: "Ok, tôi biết tôi nên gọi cô là gì rồi hehe"
Doãn Tề mắt phải giật liên tục, linh cảm cái tên anh đặt bất ổn lắm đây.
Quả nhiên, hắn đã đúng.
Hạ Nhiên nhích mông ngồi sát rạt Doãn Tề, chớp chớp mắt thâm tình nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở, ôn nhu gọi ra một cái tên đẹp mỹ miều: "Mỹ Nhân à, tên tôi đặt cho cô đẹp như người vậy đó"
Doãn Tề: "..."
Đẹp?
Hắn không hiểu thẩm mỹ của nhân loại, từ lâu khái niệm xấu đẹp đối với hắn đã không còn nữa, nhưng khi đối diện với gương mặt lấm lem bùn đất và vết máu kia, cả gương mặt người thanh niên nọ chỉ nổi bật mỗi đôi mắt sáng ngời ngời, càng nhìn hắn lại càng thấy thuận mắt, thấy anh vui vẻ, hắn cũng mừng thầm, thật may là hắn chọn được gương mặt "đẹp" này.
"Cô cười là thích đúng không?"
Hạ Nhiên rất tự tin vào đôi mắt mình, anh không nhìn lầm, "Mỹ Nhân cô nương" luôn luôn dùng bộ mặt lạnh lùng ngàn năm khinh thường đời cuối cùng cũng chịu cười với anh rồi nha.
Doãn Tề mặt vẫn lạnh tanh, hắn không đáp nhưng người hắn hơi nghiêng về phía Hạ Nhiên, khoé môi cong cong, đáy mắt dào dạt nhu tình, trong mắt hắn chỉ có anh và đôi môi đang không ngừng đóng mở nọ.
Hắn từng thấy đôi nam nữ quấn quýt ôm hôn nhau ở một con hẻm, môi của họ dính chặt lấy nhau, thi thoảng còn phát ra tiếng nước ái muội.
Khi đó hắn không hiểu, chỉ cảm thấy nhân loại thật kì lạ, rũ mắt liền tiện tay bóp nát đầu người nam ngay trước mặt người nữ.
Nhưng giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Hạ Nhiên chống tay ra đằng sau, bối rối nhìn gương mặt xinh đẹp như minh tinh ngày một áp sát đến, cả người cứng đờ, đầu óc linh hoạt thường ngày tự dưng dở chứng đình chỉ.
Vốn dĩ anh chỉ muốn đùa một chút thôi mà, không đến nỗi sẽ mất mạng chứ hả?
Khi khoảng cách chỉ còn 5cm, Hạ Nhiên nín thở, nhát gan rụt cổ như chú rùa con.
"Cô..."
Ê đừng đến.
Đừng có đến đây mà.
Hạ Nhiên sợ hãi nhắm tịt mắt, anh nghĩ cùng lắm thì bị con xác sống nhỏ nhen này cắn cổ đến chết, hoặc là bị thọc bụng, thọc tim gì gì đó, nhưng 5 giây qua đi, ngoài dự đoán, má phải anh áp lên lòng ngực mềm mại quen thuộc, cơ thể thì vẫn còn hoàn hảo lành lặn như cũ, không khỏi kinh ngạc mở mắt ra ngước nhìn lên.
Mỹ nhân tóc trắng môi mím chặt, theo bản năng của dã thú ấn đầu anh vào ngực bảo vệ, đôi mắt hừng hực sát khí cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho, như thể ngoài kia cánh cửa có thứ gì đó đang tiến đến gần mang theo sự chết chóc.
Anh chớp mắt, tự hỏi ngoài kia là thứ gì.
Dã thú đi lạc đường?
Hay là một xác sống biến dị đang đói bụng?
Đoán già đoán non không bằng tự mình tìm nó, Hạ Nhiên quay đầu, vừa vặn va phải với con ngươi đỏ tươi như máu, không biết từ lúc nào ở đó đã có một lỗ thủng nhỏ vừa vặn để đặt một con mắt để quan sát.
Con lợn gợϊ ȶìиᏂ.
Hạ Nhiên chết lặng vài giây, trống ngực đập thình thịch liên tục, bởi vì con mắt đó hình như đã bắt gặp được anh.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên, tất cả tế bào bên trong anh đồng thời cùng hét lên.
Chạy ngay đi!
Nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Bởi vì nó đã tìm thấy được anh.
He he he____
Tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp nhà kho, khi tiếng cười vừa dứt thì cũng là lúc giọng nói trong trẻo cất lên như tiếng mời gọi của thiên sứ hãy cùng xuống địa ngục.
"Tìm được rồi nhé"