Hạ Nhiên mặt mày u ám xoa xoa cánh môi sưng đỏ, xoay người, hừ lạnh giận cá chém thớt trút lên hết trên người Hoắc Vũ còn đang nằm dài trên đất hôn mê không biết trời trăng mây đất.
Ư...
Hoắc Vũ oan uổng ăn một cước vào bụng, vì đau mà trở mình rêи ɾỉ một tiếng nhưng tuyệt nhiên vẫn không tỉnh lại.
"Đây là mày nợ Hoắc Tu" - Hạ Nhiên lại bồi cho Hoắc Vũ thêm mấy cước vào trứng, nhìn gã thống khổ đến biến dạng mặt mày, anh mới hài lòng tạm tha.
Hạ Nhiên ngồi xổm đem trên người Hoắc Vũ lục soát từ áo trong đến quần ngoài, cuối cùng mới bới móc ra được điện thoại gã cất giấu, vì để phòng người khác trộm mất tài liệu, Hoắc Vũ còn đặc biệt tâm tư cài khoá mật khẩu, còn là loại khóa siêu khó giải.
Bình thản lật phía sau lưng điện thoại, Hạ Nhiên nhếch miệng cười kinh bỉ.
Đáng tiếc, thằng ngu này lại quên bén mất chuyện cái điện thoại này còn có thể mở khoá bằng chủ nhân vân tay mà.
Đúng là thằng điên thích làm chuyện thừa thãi.
Hạ Nhiên bẻ gãy từng ngón tay Hoắc Vũ thử mật khẩu, thử đến gần hết bàn tay trái của gã thì cũng mở được.
"Chà, không ngờ khẩu vị mày cũng thật mặn nha"
Trong kho ảnh toàn là ảnh nóng của mấy cậu thiếu niên trẻ xinh tươi, hơn một nửa là bị cưỡng ép làm mấy tư thế đáng xấu hổ trước máy ảnh, Hạ Nhiên tò mò lướt xem thêm, có tấm còn chuyên nghiệp khiêu da^ʍ hơn cả mấy diễn viên đóng phim cấp ba.
Hạ Nhiên chậc chậc mấy tiếng, đem tất cả đều xoá hết, thuận tay còn xoá luôn mấy video khác trong máy.
Ngó bộ dáng chật vật của Hoắc Vũ, lại nhìn dòng chữ "đã chia sẻ" trên màn hình điện thoại, Hạ Nhiên cười lạnh, trước khi đi anh còn phải tặng cho gã một món quà vui vẻ nữa chứ.
"Hi vọng là em trai sẽ thích món quà này của anh" - Hạ Nhiên đem điện thoại vỗ vỗ vào má Hoắc Vũ, xấu xa cười hắc hắc, sau đó lột sạch áo của Hoắc Vũ ném tới chân giường, kéo luôn khoá quần gã xuống, ngụy tạo hiện trường sắp thực hiện hành vi phạm tội.
Làm xong đâu vào đấy, Hạ Nhiên mới đem điện thoại gã nhét trở về chỗ cũ, còn bản thân thì thong thả từ cửa sổ thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi vào vòng tay ấm áp của thiếu niên đội mũ đen đợi sẵn bên dưới.
15 năm sau____
"Hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc của năm nay là... Xin chúc mừng nam thần Hoắc Tu lại một lần nữa đoạt giải thưởng năm nay"
Cả hội trường bùng nổ tiếng hoan hô lẫn tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, cơ hồ là sắp xuyên thủng màn hình lớn giữa phòng họp mà chui ra.
Có vài người rục rịch muốn hô to theo, bất quá khi nhìn qua khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông có tiếng nói và quyền lực nhất, họ chỉ dám hô lên trong lòng.
"Kết thúc cuộc họp đi"
Hắn mắt không rời thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện trên màn hình, nhàn nhạt mở miệng.
Mọi người như được ân xá, không dám chậm trễ thêm một giây, lập tức giải tán hết khỏi phòng, cuối cùng trong phòng cũng chỉ còn có hắn và một trợ lý nam, cùng ngây ngốc dòm màn hình đã tối đen.
Trợ lý nam nhấp môi, hơi do dự tiến lên đứng bên cạnh hắn hỏi: "Sếp ơi, hôm nay là ngày đầu tiên sản phẩm mới của đại ca làm đại diện được mở bán ạ, sếp có định..."
Trợ lý, à không, phải nói là Cẩu Tử mới đúng, cậu còn chưa nói hết câu đã bị Nại Lạc khoát tay chen ngang.
"Mua hết"
Nhận được mệnh lệnh tối thượng, Cẩu Tử liền ngay tức khắc chuyên nghiệp rút nhanh điện thoại ra đặt ở bên tai, chó cậy thế chủ, mượn oai của Nại Lạc hét lớn vào điện thoại: "Các người vểnh tai lên mà nghe cho kĩ đây, tôi không cần biết các người muốn dùng thủ đoạn gì, nhưng trước 7 giờ sáng ngày mai, tôi muốn trên bàn làm việc của tôi có đầy đủ tất cả sản phẩm mới mở bán của ảnh đế Hoắc Tu làm đại diện"
Cúp máy xong, cậu hớn hở ra mặt, quay sang chớp chớp mắt với Nại Lạc, giống như muốn hỏi hắn rằng cậu làm có tốt hay không.
Đáng tiếc, ông chủ của cậu nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn cậu, đứng dậy cầm áo khoác, gấp gáp chạy mất tiêu.
...
Lúc Hạ Nhiên thức dậy, ngoài trời đã tối thui, bên trong phòng cũng tối thui nốt, nghĩ chắc là Nại Lạc còn chưa về, anh bèn nâng người ngồi dậy, xỏ dép lào tìm công tắc bật đèn lên.
Tạch.
"Cái đù má, mày bị điên hả?"
Hạ Nhiên theo phản xạ vung thẳng một đấm vào mặt Nại Lạc không biết từ đâu lù lù lao tới, một đấm anh vung ra không hề lưu tình, "rắc" một tiếng, đem theo bộ phận nào đó trên mặt của Nại Lạc phế đi.
Nại Lạc đau đến sắc mặt trắng bệch, bụm mũi, lịch sử lặp lại, hai hàng máu mũi oanh liệt chảy ra, hộp nhẫn cưới từ trong túi áo hắn rớt ra lăn một vòng đến chân Hạ Nhiên.
Anh kinh ngạc nhìn vật dưới chân, khom người nhặt lên mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu trắng bạc có khắc tên của hai người.
Hạ Nhiên sờ tên được khắc tỉ mỉ trên nhẫn, có chút ngớ người: "Cái này là?"
"Là nhẫn cầu hôn của tôi dành cho em" - Nại Lạc hít mũi, từ phía sau ôm eo Hạ Nhiên, đem chiếc nhẫn khắc tên bọn họ từ trong hộp lấy ra đeo vào ngón giữa bàn tay trái anh, mỉm cười cầm tay đeo nhẫn của anh, cẩn thận hôn nhẹ lên mặt nhẫn, hôn lên tay, vành tai và gò má hơi ửng hồng người đàn ông của hắn: "Cục cưng, chúc mừng em đã trở thành Nại phu nhân nhé"
Đột nhiên nhậm thêm chức Nại phu nhân: "..."
Vậy là kể từ sau ngày hôm đó, bọn họ thuận lý thành chương kéo nhau đi kết hôn ở nước ngoài, lãnh giấy chứng nhận xong rồi, còn không biết xấu hổ ở trước mặt công chúng show chồng chồng ân ái.
Đương nhiên trong chuyện này, chỉ có Nại Lạc mới không biết xấu hổ mà khoe khoang thế thôi.
Nếu không phải anh lo sợ bất an Nại Lạc vì yêu sinh hận mà hắc hoá đi vào con đường hắc đạo trong truyện làm hỏng bét luôn cái nhiệm vụ kia, thì anh còn lâu mới chịu dùng tới sắc đẹp lẫn tuổi xuân phơi phới của mình không ngừng dụ dỗ uốn nắn hắn kéo về con đường chính đạo.
Bởi vì nội dung nhiệm vụ không cụ thể đề cập đến khi nào thì Hạ Nhiên mới được tiêu sái rời đi, cho nên Hạ Nhiên bắt buộc phải cắn răng nhẫn nhịn bồi giữ bên người Nại Lạc rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi anh gần như đã suýt quên mất bản thân không thuộc về thế giới này.
Mãi cho đến khi Nại Lạc đã trở thành một ông lão hơn tám mươi đầy đầu tóc bạc trắng, da mặt căng mịn thời còn trẻ cũng đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt già nua xấu xí, vừa nhăn nheo vừa có lốm đốm vết đồi mồi.
Lúc này trời đã vào cuối mùa thu, hắn nằm tịnh dưỡng trên giường bệnh, ở điểm cuối đời phải duy trì sự sống bằng máy thở mỗi ngày, cùng với chai nước truyền dịch bên cạnh bầu bạn ngày này qua tháng nọ.
Hắn dường như cảm nhận được sinh mệnh mình dần suy yếu, đầu ngón tay khẽ giật giật trong lòng bàn tay của cụ ông, nhìn ông cụ vẫn còn đang ngủ say bên giường vì mệt mỏi, hắn khẽ cười, trong mắt đều là ôn nhu, dùng bàn tay ghim đầy dây nhợ chằng chịt dịu dàng vuốt ve đầu ông lão lần cuối cùng.
Nại Lạc dùng khẩu hình miệng nói với Hạ Nhiên: "Tương phùng ở kiếp sau"
Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bình thản nghênh đón bóng tối vô hạn từ từ bủa vây.
[Đinh! Nhiệm vụ thế giới thứ nhất kết thúc]
[Bắt đầu tiến vào thế giới thứ hai]
Tiểu kịch trường.
Có một ngày Hạ Nhiên đột nhiên làm một giấc mộng kì lạ, anh tỉnh lại trên một chiếc giường lớn, xung quanh là một đám bóng người đen thui không rõ thấy mặt.
Thình lình có một gã trong số đó nắm lấy tay anh, dịu dàng ấn xuống một nụ hôn.
Gã nói: "Em là ánh dương của tôi"
Chưa kịp hết bàng hoàng, một bàn tay lớn khác vươn ra, đem anh khoá vào một l*иg ngực vừa mềm lại vừa lớn.
Người đó cúi sát bên tai anh, thì thầm: "???"