Đến mùa cao điểm, công việc đồng áng bận rộn, những người khác phải cặm cụi cả nửa tuần mới có thể hoàn thành còn hắn cứ ung dung một ngày là đã có thể làm bảy bảy bốn mươi chín công việc một cách nhanh chóng.
Sau vụ mùa thì hắn cũng không thể nhàn rỗi nên thường tranh thủ thời gian đi săn thú trong núi sâu, lợn rừng và chim trĩ không là vấn đề gì với sự nhanh nhẹn của hắn. Điều không tưởng nhất là hắn đã từng cõng một con hổ trưởng thành xuống núi.
Những người lớn nhìn thấy còn sợ muốn tè ra quần chứ nói gì đến trẻ con, còn hắn thì lại bình tĩnh, oai phong vác nó về.
Cuối cùng hắn kéo nó đến trấn trên, nghe nói đã bán được không ít bạc.
Thời hắn còn trẻ, có một ông cụ từng nói: “Thôn này không giữ được Ngô Minh Sơn.”
Thế mà ai ngờ trải qua nhiều năm, Ngô Minh Sơn đã thành gia lập thất ở nơi đây, rồi có căn nhà năm gian lớn này nữa, cả gia đình vô cùng rộng rãi và khang trang. Hơn nữa hắn còn cưới một nương tử từ nhà tú tài về cho con trai mình – nàng ấy chính là Chiêu Nương.
“Cảm ơn cha.” Chiêu Nương sờ giường rồi ngồi xuống, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Ngô Minh Sơn. Quanh năm hắn luyện tập võ nghệ nên giữa hàng mày kiếm toát ra vẻ khí phách mà người nông dân bình thường không bao giờ có được, cộng thêm vẻ mặt vô cùng chính trực khiến Chiêu Nương chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là cũng có thể tin tưởng.
Cuộc đời của Chiêu Nương thì đối lập với hắn, lang quân của nàng đã sớm mất đi vì bệnh tật hành hạ.
Chiêu Nương không dám nhìn vào mắt hắn thêm nữa, nàng rũ mắt xuống rồi vò vạt áo vải màu xanh, hai gò má ửng hồng.
Có thể Ngô Minh Sơn không chú ý, nhưng khi mỹ nhân thơm mềm trong tay đột nhiên rời đi, thần kinh căng thẳng của hắn mới thả lỏng lại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng ngoài ra còn có chút cảm giác mất mát và sự nhộn nhạo khó nói rõ thành lời.
“Con nghỉ ngơi sớm đi.” Hồi lâu sau hắn mới nặn ra một câu khô khan như thế.
Hắn đi rồi nhưng Chiêu Nương vẫn ngồi trên giường thất thần.
Nàng đang suy nghĩ sau này phải làm sao. Từ nhỏ mẫu thân đã không thích nàng, đầu tiên là bởi vì bà ta không ưa nổi dáng vẻ xinh đẹp của nàng, sau này càng phát dục thì nhan sắc của nàng càng đẹp hơn khiến bà ta càng thêm căm phẫn ghen ghét.
Thật vất vả mới thành thân với trượng phu, mặc dù hắn là một kẻ khờ nhưng ít nhất nàng vẫn có chỗ dung thân.