Con trai đi rồi, hắn biết tâm trạng của thê tử không tốt, nhưng vậy thì cũng không thể xả giận lên người con dâu được. Hắn đã nhiều lần bảo thê tử đối xử tốt với con dâu hơn một chút, con bé còn trẻ mà đã mất đi trượng phu, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, âu cũng là một người đáng thương. Ấy thế mà thê tử hắn một mực tin rằng con dâu không phải thứ tốt lành gì, động một chút là đánh chửi nàng.
Haiz, hắn chỉ đành đối xử với nàng tốt hơn một chút.
"Mau đứng lên đi, dưới đất lạnh." Hắn nói một cách khô cứng.
Hắn đi đỡ nàng mới phát hiện nàng bị trẹo chân, không thể đứng vững. Ngô Minh Sơn dùng cánh tay cứng rắn của mình đỡ nàng, để nàng dựa vào ngực hắn.
Khi tay hắn siết chặt eo nàng, hắn mới phát hiện dáng người của con dâu đẹp một cách bất thường. Vì phòng ngừa nàng trượt xuống, hắn không thể không ôm chặt lấy eo nàng, cứ thế, vòng eo thon thả và bầu ngực đầy đặn của nàng dán chặt lên eo bụng hắn, kín kẽ không một khe hở.
Ngô Minh Sơn liên tục âm thầm nhắc nhở bản thân rằng nàng là tức phụ của Đại Trụ, có vậy hắn mới có thể đuổi đi những suy nghĩ kì quái trong đầu.
Chiêu Nương lại không nghĩ nhiều thế. Nàng gả đến đây chưa được mấy ngày là Ngô Đại Trụ đã mất, tình cảm giữa hai người chưa được bao sâu, ngược lại người cha chồng uy mãnh cao lớn này lại rất hợp tâm ý nàng.
Nhưng mà nàng không dám cướp nam nhân của bà bà một cách trắng trợn táo bạo.
Ngô Minh Sơn đỡ Chiêu Nương trở về phòng, kể từ khi Ngô Đại Trụ qua đời thì Dương thị đã lập tức cắt xén tiền bạc của Chiêu Nương và đuổi nàng từ nhà lớn ở phía đông sang nhà phụ ở phía tây.
Đây vốn là căn phòng của Ngô Tiểu Trụ - quỹ nam trong gia đình, nhưng từ năm lên sáu tuổi, hắn đã được gửi đến trường ở trấn trên để đi học, quanh năm suốt tháng hắn không ở nhà được mấy ngày.
Căn phòng chật chội chỉ rộng có mấy trượng, ở giữa là một cái giường đơn. Chiếc tủ quần áo cũ của Chiêu Nương đã được chuyển đến đây, đó là kỉ vật duy nhất mà mẫu thân tặng nàng khi nàng xuất giá.
Căn nhà phụ này thực sự quá nhỏ nên chuyện di chuyển khá khó khăn.
Nhắc đến đây, gia đình của Ngô Minh Sơn cũng xem như một trong những gia đình khá giả và tài năng nhất trong làng. Ngô Minh Sơn bẩm sinh đã có thể lực siêu phàm, từ nhỏ lại có cơ duyên học được võ nghệ nên tay chân nhanh nhẹn.