“Cậu nói chúng tôi sao dám chụp?” Tiểu Vương nhướng mày, nhìn tòa nhà hai tầng có người ở kia, ánh mắt phức tạp.
Tiểu Lưu vội vàng gật đầu.
Này... chụp ảnh cũng không dám.
“Cho nên mới nói... trước màn ảnh đều là diễn. Diễn kịch đối với bọn họ không phải rất dễ dàng sao?” Tiểu Vương nhìn chằm chằm ngọn núi nơi xa kia mở miệng.
“Thật không dám tưởng tượng đến.”
“Ai, lần sau, người bạn gái kia của Cảnh Dương tới, tôi sẽ kêu anh đến cùng nhau nghe, cô ta kêu thật cmn hăng hái! Tôi nghe cô ta kêu mà cả người thấy ngứa ngáy.” Tiểu Vương đem tàn thuốc ấn xuống đất, cười đáng khinh.
“Không được không được, mau ngủ đi.” Tiểu Lưu từ chối, còn mấy máy quay phim do anh ta phụ trách, cùng Tiểu Vương nói tạm biệt, chuẩn bị đi xem máy quay phim.
Anh ta phụ trách máy quay phim trong phòng ngủ Tống Vi.
Bên trong màn hình đen một mảnh, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng, chăn cô phồng lên cũng được ánh trăng bên ngoài chiếu sáng một nửa.
Tiểu Lưu khϊếp sợ trong lòng lại an ủi may mắn, may mắn... May mắn Tống Vi của anh ta không phải dáng vẻ như trong tưởng tượng.
Anh ta giơ tay muốn di chuyển xem mấy máy quay phim khác, đang vươn tay đột nhiên dừng lại trên không trung...
Trong phòng Tống Vi có người đi vào.
Là một người đàn ông.
Dựa vào ánh trăng. Tiểu Lưu nhìn thấy anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vào, ngồi xổm mép giường cô.
Anh lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh nhìn cô, Tiểu Lưu cũng nhìn không chớp mắt chằm chằm vào màn hình theo dõi động tác tiếp theo của anh.
Quan sát Tống Vi được một lúc, người đàn ông đứng lên, sau đó cúi người...
Tiểu Lưu kinh ngạc.
Người đàn ông đó hôn môi Tống Vi.
Mẹ nó! Nữ thần của anh ta!
Rốt cuộc là thằng vương bát đản nào!
Người đàn ông giống như nghe hiểu tiếng lòng anh ta, ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm máy quay phim, sau đó cười.
Giống như đang nhìn Tiểu Lưu cười.
Ánh trăng rơi xuống trên đầu anh, ngũ quan thâm thúy chìm đắm trong một nửa dưới ánh trăng.
Ánh trăng trong veo lạnh lùng không bằng nụ cười của anh.
Đó là Lâm Khoảnh.
Lâm Khoảnh nổi tiếng là người đối xử với người khác rất dịu dàng, tươi cười như ánh mặt trời.
Tiểu Vương nói dối.
Trước màn ảnh những thứ đó đều là ngụy trang.
Lời của tác giả:
Cho nên tất cả đều trở thành lời nói bầy bạ, không còn nguyên hình gì nữa.
Chương 1 có chút khủng bố a ha...
Chương 2 không biết thời điểm đó viết gì, có người xem rồi nói lại sau đó lại viết lại...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~