Chương 2
Giang Minh Y bị giật mình, cậu sợ hãi nhưng hoa huyệt đã đạt tới cực khoái, cậu không có sức để đứng lên, chỉ có thể bò về phía trước tránh cái lưỡi của con chó lớn.
Tiểu Hắc không thích hành động của cậu, nó đặt móng vuốt lên bờ mông tròn trịa của cậu, thè lưỡi liếʍ da thịt non mềm của Giang Minh Y.
"A...ưʍ..." Giang Minh Y cố gắng ngừng rêи ɾỉ nhưng sau khi lêи đỉиɦ thì cơ thể cậu đặc biệt nhạy cảm, bị một con chó liếʍ như thế mà vẫn có cảm giác.
"Mày đang làm cái gì vậy hả! Cút ra!" Cậu quay đầu mắng, khoé mắt và đuôi lông mày đều mang ý xuân.
Tiểu Hắc chỉ là một con chó, không thể nào trả lời với cậu được, nó dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ của mình để liếʍ láp.
Giang Minh Y vùng vẫy, mông hơi nâng lên một chút, tư thế này lại càng làm cho đầu lưỡi của Tiểu Hắc liếʍ được nhiều nơi hơn.
"A!" Giang Minh Y tê dại mà ngã xuống giường lần nữa, vừa rồi đầu lưỡi của Tiểu Hắc liếʍ bên trên hoa huyệt của cậu. Cái lưỡi có gai cọ xát với âʍ ѵậŧ mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cậu chảy nhiều nước hơn.
Tiểu Hắc thấy cậu nằm xuống thì nó tìm chui đầu vào giữa đùi của Giang Minh Y, muốn liếʍ hoa huyệt của cậu một lần nữa.
Tất nhiên Giang Minh Y đời nào để chuyện đó xảy ra, cậu cứ cố chấp nằm bất động như thế, để cho Tiểu Hắc lo lắng.
Tiểu Hắc sủa hai tiếng, đảo qua đảo lại mấy vòng rồi cũng nằm trên lưng của Giang Minh Y, nhét dươиɠ ѵậŧ đang lộ ra ngoài vào trong mông của cậu.
"Không được!" Giang Minh Y hơi hoảng loạn, tại sao lại để một con chó làm việc này với bản thân mình cơ chứ?
Nhưng Tiểu Hắc thật sự rất nặng, cậu không đẩy nổi nó ra. Giang Minh Y đành phải cầu xin nó: "Tao để mày liếʍ, để mày liếʍ mà, đừng như thế..."
Con chó lớn rất thông minh, có vẻ là nó nghe hiểu cậu nói gì, bước xuống khỏi người của cậu.
Giang Minh Y đứng lên rồi trừng con chó một cái, hai tay cậu chống xuống đệm, cong chân lên, chậm chạp mở ra.
Bây giờ thì con chó có thể nhìn hoa huyệt cậu không sót chỗ nào.
Bởi vì lúc nãy cậu vừa kẹp chăn để thủ da^ʍ mà hoa huyệt hơi sưng đỏ, còn bóng nhẫy.
Con chó lớn ấy nhìn thì liền ngây người, đứng trên giường không động đậy.
"Mày không liếʍ đó nha? Không liếʍ thì thôi!" Giang Minh Y biết thừa con chó này vô cùng thông minh.
Cậu định khép chân lại thì con chó đã đút đầu vào, đưa cái lưỡi vừa dài vừa nóng của nó liếʍ láp hoa huyệt của cậu.
"A...ha...ưʍ...a..." Giang Minh Ý không thể kìm chế được mà rêи ɾỉ, hoa huyệt bị liếʍ qua từng chỗ, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nổi hai chân của cậu kẹp lấy đầu của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không ngừng liếʍ hoa huyệt của cậu, giống như nó rất thích mùi này vậy.
"Ưʍ...Không muốn." Giang Minh Y dùng tay đẩy đầu của Tiểu Hắc ra như từ chối, nhưng không có một chút tác dụng nào.
"Anh chó ơi, anh đừng liếʍ chỗ đó mà....Ha...Ưʍ...anh cứ liếʍ thế thì em chết mất..." Giang Minh Y không chịu nổi nữa mà gục xuống giường.
Hai móng vuốt của nó đang kéo lấy đùi của cậu, móng tựa như đã cắm sâu vào da thịt, nghĩ cũng đủ biết nó cùng nhiều sức như thế nào.
Nó bắt đầu liếʍ da^ʍ huyệt một cách dồn dập, đầu lưỡi vừa nóng vừa dài lại còn mềm mại, nó theo khe hở của hoa huyệt Giang Minh Y mà liếʍ mạnh.
Cuối cùng Giang Minh Y không chịu đựng được nữa, rêи ɾỉ một cách hỗn loạn: "Thoải mái quá đi...Ưʍ...ha... Anh chó liếʍ em chảy nhiều nước quá..."
Chó lớn càng hưng phấn hơn, tiến lên vài bước cố nhét dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của nó vào cái lỗ mọng nước.
Dươиɠ ѵậŧ của chó lộ ra ngoài với màu sắc đỏ tươi lại rất to, nó giật giật muốn tiến vào nhưng nhắm không chuẩn.
Nó lại sủa hai tiếng.
Lúc này Giang Minh Y mới sực tỉnh lại, cậu thấy chó lớn muốn đâm vào bên trong hoa huyệt của mình thì sợ hãi đến mức bật khóc.
"Không muốn..." Cậu dùng chân đá Tiểu Hắc nhưng lại không dám dùng nhiều sức, Lương Việt rất cưng nựng con chó này, xem nó như bảo bối vậy, cậu sợ nếu cậu đá nó sẽ làm cho Lương Việt tức giận.