Hai ánh mắt chạm vừa vào nhau, trái tim Hạo Phong dồn dập nhảy loạn. Gương mặt này sau ba năm gặp lại càng anh tuấn bất phàm, mang theo chút dư vị của sương gió nơi biên thuỳ, vừa nhu hoà vừa mạnh mẽ, gây quyến luyến không nỡ rời xa.
Bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng thái giám:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Kỳ Phong chau mày buông Hạo Phong ra, buồn bực không thôi. Hết Vi Hàn, tới hoàng đế, Tĩnh Phong điện hôm nay thật lắm khách.
Hai huynh đệ nhìn thấy hoàng đế, cung kính cúi chào:
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hoàng đế phất tay ý bảo bình thân rồi chuyển ánh mắt lên người Hạo Phong:
"Trong người thế nào rồi?"
Hạo Phong nãy giờ vẫn còn ngây ngốc chưa thích ứng được sự có mặt của nam nhân nổi tiếng tàn độc lãnh khốc mà chàng gọi là phụ hoàng, nghe hắn hỏi mới hoàn hồn lại, vội trả lời:
"Dạ, nhi thần đã khỏe rồi ạ. Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm."
Hoàng đế khẽ gật đầu, không nói không rằng, tiến thẳng vào trong trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Kỳ Phong và Hạo Phong trố mắt nhìn nhau rồi đi theo sau. Hoàng đế ngồi xuống tràng kỷ, ra lệnh cho Phạm công công:
"Hôm nay trẫm sẽ dùng bữa ở đây. Mau cho người chuẩn bị."
Phạm công công có lẽ cũng không lường trước được ý định của hoàng đế, vì ngạc nhiên quá độ mà há hốc mồm một lúc lâu. Đến khi bắt gặp hoàng đế đang trừng mắt nhìn mình, ông mới hoàn hồn chạy đi.
Khoảng hơn một canh giờ sau, ngự thiện đã được dọn đầy bàn ăn ở Tĩnh Phong điện. Hoàng đế ngồi xuống chiếc ghế nơi trung tâm bàn ăn, nhìn hai huynh đệ Hạo Phong rồi nói:
"Các ngươi cũng ngồi xuống đi."
Kỳ Phong và Hạo Phong dè dặt nhìn nhau rồi ngồi xuống bên cạnh. Hoàng đế lại nói:
"Cứ tự nhiên, không cần phải ngại."
Phạm công công đứng bên cạnh, cầm một cây kim bằng bạc, kiểm tra tỉ mỉ từng món ăn, rồi dùng đũa gấp thức ăn, cung kính dâng lên cho hoàng đế.
Lần đầu tiên nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn của hoàng đế, Hạo Phong không tránh khỏi choáng ngợp. Nem công, chả phượng, yến sào… bát trân mỹ vị, còn thêm mấy chục món ăn khác nhau nữa… chỉ có ba người làm sao ăn cho hết.
Đây không phải là lần đầu Kỳ Phong dùng bữa với hoàng đế nên đã quen rồi. Nhưng đối với Hạo Phong lại là một áp lực không hề nhỏ. Vẻ mặt khó đăm đăm không một nụ cười kia khiến chàng không thể đoán được tâm tư của hắn. Thức ăn trong miệng dù toàn cao lương mỹ vị, cũng không làm chàng thấy ngon miệng. Bỗng giọng nói của hoàng đế cất lên khiến chàng giật mình:
"Không ngon?"
Hạo Phong ngước lên, lúng túng trả lời:
"Dạ... không... rất ngon ạ."
"Vậy ăn nhiều lên. Trẫm đặc biệt dặn dò ngự trù làm những món ngon tẩm bổ cho con."
Kỳ Phong nghe hoàng đế chuyển sang xưng hô thân mật với Hạo Phong, suýt đánh rơi cả đũa. Hắn nhìn sang bên cạnh, nét mặt chàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc chẳng khác hắn là bao.
Xưa nay hoàng đế nổi tiếng nghiêm khắc, phần lớn thời gian ở bên hắn đều nhìn thấy hắn nổi giận, ít khi nào phát âm ra từ "con" trìu mến như vậy.
Kỳ Phong không thấy vui, trái lại càng có dự cảm chẳng lành. Hắn hận người cha này thân phận cao quý khác biệt, không thể đuổi về như những người khác, bèn chịu ấm ức nuốt hủ giấm vào trong bụng.
Bữa ăn chiều cuối cùng cũng trôi qua. Hoàng đế lệnh Phạm công công gói ghém thức ăn còn dư thừa ban cho các phi tần, còn lại là phần của ông tuỳ ý xử lý. Phạm công công mừng rỡ tạ ơn rồi lui ra.
Hoàng đế dùng bữa xong, bước tới tràng kỷ rồi lệnh cho hai huynh đệ ngồi xuống hai bên. Hắn nhấp ngụm trà rồi từ tốn nói:
“Biên giới giữa Hoả Quốc và Phong Quốc hiện nay đã phát triển thành một khu giao thương sầm uất, náo nhiệt không thua kém kinh thành.”
Chuyện này dĩ nhiên Hạo Phong biết. Ba năm trước chính chàng là người đề xuất việc hoà đàm với Nghinh Phong. Sau đó hắn đã phái sứ giả đến tận Hoả Quốc đàm phán, ký hiệp ước hoà bình, cam kết nước sông không phạm nước giếng, hai nước cùng nhau phát triển. Người của Hoả Quốc không được phép tự ý xông vào địa phận của Phong Quốc làm càn. Trái lại, Phong Quốc sẽ cung cấp hàng hoá cho Hoả Quốc và thu về chỉ phân nửa giá trị. Cứ ba năm, hai nước sẽ ngồi lại với nhau, đánh giá tình hình hợp tác và phát triển, tìm ra điểm còn yếu kém và khắc phục, ký kết lại hiệp ước.
“Tháng sau hiệp ước hoà bình sẽ hết hiệu lực. Phong Quốc sẽ phải cử người đến Hoả Quốc tiếp tục đàm phán tái ký hiệp ước.”
Kỳ Phong nắm chặt hai bàn tay. Đây là việc quốc gia đại sự, hoàng đế bỗng dưng tìm đến Tĩnh Phong điện nhắc tới việc này, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Hắn lên tiếng đánh phủ đầu:
“Vậy thì cử sứ giả tiếp tục đi hoà đàm thôi, thưa phụ hoàng.”
Hoàng đế lắc đầu:
“Lần này không giống lần trước. Người là do Thuận vương đích thân chỉ định.”
Kỳ Phong nghi hoặc:
“Chỉ định? Hắn muốn chỉ định ai?”
Hoàng đế im lặng một lát rồi chuyển ánh mắt hướng về phía Hạo Phong:
“Chính là Hạo Phong.”
Hoàng đế vừa dứt câu, Kỳ Phong liền nhảy dựng lên cắt ngang:
“Không được! Thuận vương xưa nay nổi tiếng ham mê nam sắc, bỗng dưng chỉ định Hạo Phong đến Hoả Quốc hoà đàm là có ý đồ gì đây?”
“Ý đồ gì thì Hạo Phong cũng phải tới Hoả quốc một chuyến. Thành công hay thất bại lần này đều phụ thuộc vào con rồi.” Lời nói vừa dứt, ánh mắt một lần nữa lại rơi lên người Hạo Phong.
Hoá ra bữa ăn thịnh soạn này chẳng có gì tốt đẹp. Vậy mà chàng còn ngây thơ tin rằng hoàng đế đã hoàn toàn rũ bỏ những ác cảm bấy lâu với mình rồi. Hoả Quốc đi dễ khó về. Hơn nữa chàng chưa từng có kinh nghiệm hoà đàm, chỉ cần sai một câu nói cũng đủ khiến vận mệnh đất nước lâm vào cảnh nguy nan.
Chàng cúi thấp mặt, hai tay bấu chặt vào nhau, suy nghĩ hỗn loạn. Cuối cùng, chàng hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
“Hoả Quốc nổi tiếng hiếu chiến. Nếu từ chối thì sẽ cho rằng chúng ta khinh thường họ, gây ra hiềm khích không đáng có. Vậy thì…”
Kỳ Phong nghe là đoán ra ý định của chàng, liền chen ngang:
“Không được! Ta không thể để đệ một mình đi mạo hiểm! Nếu tên Thuận vương ấy muốn đánh, thì năm mươi vạn quân của ta sẵn sàng san bằng Hoả Quốc của hắn!”
Hoàng đế nghe hắn hùng hồn tuyên bố, đằng hắng giọng rồi nói:
“Ai nói trẫm bắt nó đi một mình?”
Kỳ Phong kinh ngạc nhìn hoàng đế:
“Sao cơ?”
“Con đi cùng với nó. Cứ đàm phán trong hoà bình. Nếu hắn giở trò, tuỳ con xử lý.”
oOo
Thấp thoát đã gần một tháng trôi qua, đã đến lúc Kỳ Phong cùng Hạo Phong lên đường tới Hỏa quốc. Sứ đoàn bao gồm Hạo Phong dẫn đầu, Kỳ Phong đi theo với tư cách hộ vệ. Trương y sư phụ trách y tế, cùng năm mươi binh sĩ theo sau hộ tống.
Bên cạnh đó, Kỳ Phong cũng xin hoàng đế cho phép dẫn mười vạn binh sĩ đóng quân sẵn nơi rìa biên cảnh, Lâm Y và Thạch Đầu nhận nhiệm vụ chỉ huy. Nếu hòa đàm thất bại, chỉ cần Thuận vương manh động, lập tức dẫn binh tấn công.
Hạo Phong chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chàng sẽ gánh trên vai trọng trách lớn lao như vậy, trên đường đi cứ thấp thỏm không yên. Kỳ Phong đi bên cạnh, biết chàng lo lắng, liền lên tiếng trấn an:
"Đệ yên tâm, có ta ở bên cạnh, sẽ không để tên Thuận vương ấy đυ.ng đến một cọng tóc của đệ."
"Đệ thật không hiểu nổi, tại sao hắn lại chỉ đích danh của đệ? Ngay cả mặt mũi của hắn ra sao, đệ cũng chưa từng nhìn thấy."
"Thay vì lo âu, chi bằng hãy nhìn ngắm sơn thủy hữu tình đi."
Lúc này, Hạo Phong mới chợt để ý, bọn họ hiện đang đứng trên một con đèo cao, nhìn lên là bầu trời xanh trong cao vυ't tầng mây, cúi xuống là biển cả sâu rộng mênh mông sóng nước. Trước đây khi không có Kỳ Phong, Hạo Phong đã bao lần đi ngang nơi này, nhưng chàng chưa từng để ý đến phong cảnh mỹ lệ trước mắt.
Non sông như khoác trên mình dải lụa xanh thẫm, trải dài khắp trời nam đất bắc, uốn lượn từ đông sang tây, nhấp nhô trùng điệp. Lòng chàng trào dâng một tình yêu thương da diết, giật mình nhận ra một phần máu thịt của bản thân đã gắn liền với từng mảnh đất, cái cây, ngọn cỏ của nơi đây. Phong Quốc tươi đẹp thế này, làm sao có thể để một tên Thuận vương chưa rõ hình dáng kia đùa giỡn được. Hạo Phong nhìn Kỳ Phong rồi hỏi:
“Huynh có từng nghĩ đến việc sẽ trở thành một đấng minh quân, ôm trọn giang sơn, một lòng vì dân vì nước chưa?”
Kỳ Phong lắc đầu:
“Ta chưa bao giờ có ý định sẽ làm hoàng đế. Nếu đệ muốn ta sẽ giúp đệ. Lúc đó đệ là minh quân, ta là trung thần. Đệ ôm cả giang sơn, ta ôm đệ. Vậy là ta cũng đã có cả giang sơn mà không cần làm hoàng đế rồi.”
Đang nghiêm túc mà Kỳ Phong lại bông đùa khiến Hạo Phong đỏ hết cả mặt, lúng túng nói:
“Đệ không muốn làm hoàng đế. Đệ chỉ muốn cùng huynh ung dung tự tại, đi khắp thế gian.”
Kỳ Phong ghé sát mặt, phả hơi nóng vào vành tai chàng:
“Hiện tại, chẳng phải chúng ta đang cùng nhau du ngoạn hay sao. Đệ đừng nghĩ tới tên Thuận vương kia nữa. Chỉ nghĩ về ta thôi, được không?”
Gió trên đèo thổi qua lạnh buốt, nhưng vành tai Hạo Phong lại nóng rực, màu đỏ lan từ tai đến hai gò má. Chàng ngượng ngùng thúc ngựa đi về phía trước. Kỳ Phong mỉm cười nối bước theo sau.