Bên này, Mộc Tuyền theo Quan Thừa Ly trở về.
Trong xe là một mảng yên tĩnh lạ kì, lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hai người hoà lẫn với nhau.
Cùng một tuyến đường mà đưa đến hai đích đến, cùng trên một chiếc xe mà lại hai suy nghĩ ngổn ngang.
Có lẽ Quan Thừa Ly và Mộc Tuyền, trong góc khuất của trái tim, đều đang chất chứa một bầu trời tâm sự bị tảng đá vô hình đè nén đến nghẹt thở…
Kítttttt.
Tiếng phanh xe bén nhọn rít gào giữa con đường cao tốc tạo thành một âm thanh chói tai khiến cho cả cô và anh đều giật mình.
Mộc Tuyền hốt hoảng quay sang nhìn Quan Thừa Ly. Sắc mặt anh hơi tái khiến cô đâm lo.
"Quan Thừa Ly, anh sao thế? Có lái xe được nữa không? Ban nãy em thấy anh uống rượu, chắc giờ rượu ngấm vào rồi hả? Đổi chỗ cho em đi."
Mộc Tuyền hỏi Quan Thừa Ly rất nhiều câu, nhưng não bộ anh chỉ tiếp thu được ba chữ "Quan Thừa Ly" được thốt ra từ miệng cô.
Hình như đây là lần đầu Mộc Tuyền gọi cả họ và tên của anh như thế nhỉ? Bình thường cô không gọi Quan Thừa Ly là sếp thì cũng là sếp Quan, Quan tổng, anh nghe mà cảm thấy xa cách.
"Sếp, đổi chỗ cho em thôi, không là sếp ăn phiếu phạt đấy."
Nghe lời Mộc Tuyền, Quan Thừa Ly đổi sang ghế phụ và để cho cô lái chính. Quan Thừa Ly không phải người cố chấp, đương nhiên anh cũng không thích tự dưng mất tiền oan vào mấy chuyện này.
Anh lại bồi thêm:
"Lần sau nếu không ở công ty thì đừng gọi anh là sếp nữa, gọi bằng tên như vừa nãy ấy."
Mộc Tuyền hơi ngạc nhiên trong lòng một chút, nhưng thấy không có vấn đề thì nên cô cũng vâng vâng dạ dạ. Thật ra ba tiếng "Quan Thừa Ly" ban nãy cô chỉ vô ý thốt ra trong lúc tâm trí đang rối loạn thôi…
"Gọi lại như lúc nãy cho anh nghe xem nào."
Mộc Tuyền băn khoăn giữa việc nên hay không nên nghe lời Quan Thừa Ly trong giây lát, xong cuối cùng vẫn cắn răng mà gọi:
"Quan Thừa Ly."
"Ừ. Anh đây."
"Anh hơn em bảy tuổi, đáng lẽ từ đầu em nên gọi anh là chú mới phải."
Nghe Mộc Tuyền nói, khuôn miệng Quan Thừa Ly méo xệch, không biết nên khóc hay nên cười đây.
Thôi thì bỏ qua cái chủ đề xưng hô này vậy. Sang chủ đề:
"Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Trong suốt khoảng thời gian làm việc chung với nhau, em có bao giờ tò mò những chuyện ngoài lề của sếp mình, ví như chuyện gia đình, bạn bè chẳng hạn?"
"Sếp mình" ở đây ý chỉ Quan Thừa Ly.
Mộc Tuyền không do dự mà lắc đầu: “Chưa bao giờ ạ. Em nghĩ đây là chuyện riêng của anh, không cần thiết phải nói cho người khác biết.”
"Không tò mò thật sao?"
Mộc Tuyền trả lời chắc nịch: "Chắc chắn rồi ạ. Cũng như…"
Nói đoạn, cô chợt phân vân không biết nên gọi Quan Thừa Ly là gì. Vẫn là sếp hay… anh Thừa Ly đây?
"... anh Thừa Ly, anh cũng đâu biết gì về gia đình em đúng không?"
Quan Thừa Ly gật gù:
"Đúng là chưa bao giờ nghe em kể về gia đình."
Trầm tư một lát, Quan Thừa Ly nói tiếp:
"Nhưng hôm nay anh muốn chia sẻ với em về gia đình của anh một chút, không biết em có nguyện ý lắng nghe?"
Mộc Tuyền không nguyện ý, chắc chắn rồi, vì cô không thích bàn về đề tài gia đình. Với cô, gia đình chưa bao giờ là chốn để trở về, nơi đó chỉ là chốn gieo rắc bao nỗi đau cho cô mà thôi.
Hồi còn đi học, một lần giáo viên yêu cầu cả lớp viết bài văn tả gia đình, Mộc Tuyền đã bỏ giấy trắng. Sau đó, không bất ngờ gì, bà Mộc Lan đã cho cô một trận thừa sống thiếu chết. Kỉ niệm đó mãi mãi Mộc Tuyền chẳng bao giờ có thể quên được.
"Sao tự dưng anh lại muốn kể chuyện riêng tư, không giống tác phong thường ngày của anh tẹo nào."
Mộc Tuyền nói thế chủ yếu để Quan Thừa Ly dừng lại cái chủ đề nhàm chán này lại, nhưng dường như người đàn ông này không hiểu, hoặc anh đang cố tình không hiểu mà vẫn đều đều lên tiếng:
"Gia đình của anh chỉ có ba người thôi, bố, mẹ và anh. Anh là đứa con trai duy nhất nên mọi tình thương yêu và giáo dục tốt đẹp nhất họ đều dành cho anh."
Quan Thừa Ly chậm rãi kể, trong mắt đều là hoài niệm.
Nghe đến “thương yêu” và “giáo dục tốt đẹp”, Mộc Tuyền bất giác mím môi, ghì chặt vô lăng, gắng giữ mình tập trung lái xe.
"Nhưng họ mất rồi."
Mộc Tuyền thoáng sững sờ. Nhưng ấy chỉ là trong thâm tâm thôi, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản.
"Nhà anh lúc trước mở công ty, làm ăn cũng khá và rất có tiềm năng với các thị trường nước ngoài. Cha anh có một người cộng sự thân cận, cùng nhau làm ăn, cùng nhau phát triển, không những thế còn cùng đi sân golf, đi leo núi, nói chung là thân thiết như anh em một nhà...”
Mộc Tuyền vẫn im lặng lắng nghe Quan Thừa Ly, chất giọng của anh trầm ấm lại có vẻ đượm buồn tựa như một tiếng đàn trầm dịu, cô không nỡ cắt ngang.
“Nhưng người mà anh luôn gọi là “chú” đó phản bội gia đình anh. Ông ta thao túng cổ đông để cướp đoạt tập đoàn của bố mẹ anh, khiến cho gia đình anh sa sút.
Khi đó anh mười sáu tuổi, đang học năm hai cao trung.
Không chỉ đá bố mẹ anh ra khỏi tập đoàn, họ còn cố ép gia đình anh đến mức tán gia bại sản, phải đi vay mượn tín dụng đen. Cuối cùng, cha mẹ anh chết vì tai nạn khi còn chưa trả hết số nợ khổng lồ.”
Nghe câu chuyện của Quan Thừa Ly, Mộc Tuyền cực kì kinh ngạc. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng được hoàn cảnh của anh lại éo le đến thế. Ấn tượng trong vô thức của Mộc Tuyền về Quan Thừa Ly luôn là: Thành công – giàu có - hạnh phúc.
Thật ra cô từng nghe một đồng nghiệp tự xưng là bạn học sơ trung của Quan Thừa Ly nói anh xuất thân từ danh gia thế môn, từ nhỏ đã là cậu ấm được gia đình cưng chiều hết mực.
Những lời của đồng nghiệp ấy đã in sâu vào thâm căn cố đế, khiến Mộc Tuyền chưa từng có suy nghĩ thử đặt hai chữ "bất hạnh" lên người Quan Thừa Ly bao giờ.
"Anh… đã từng phải chịu khổ đến vậy sao? Em không hề hay biết."
Sống trong một môi trường vô cảm cùng bà mẹ nuôi Mộc Lan nhiều năm, không có ai dạy Mộc Tuyền cách an ủi người khác thế nào nên cô chỉ biết nói ra suy nghĩ của mình.
Mộc Tuyền có cha có mẹ, cả ruột cả nuôi nhưng họ lại đối xử với cô lạnh nhạt hơn người dưng. Quan Thừa Ly thì ngược lại, anh có cha mẹ yêu thương, gia đình che chở nhưng lại gặp biến cố. Vậy có vẻ cũng coi như những cảnh cùng khổ, Mộc Tuyền hoàn toàn thương cảm cho anh.
"Anh biết là em chưa từng cố tìm mà hiểu con người anh."
Bị nói trúng tim đen, Mộc Tuyền hơi ngượng ngùng.
"Không sao, anh cũng thế. Nhưng từ bây giờ, chúng ta hãy cố tìm để hiểu nhau hơn được không? Có thể sau khi hiểu nhau hơn, lỡ đâu em lại có suy nghĩ khác về chuyện kí tiếp hợp đồng với công ty."
Nói qua nói lại, cuối cùng lại quay về chuyện này. Nhưng lần này Mộc Tuyền không vội khước từ. Có lẽ là câu chuyện cảm động kia đã tác động phần nào đến cảm xúc của cô, khiến cho Mộc Tuyền bộc lộ ra nhiều hơn sự đồng cảm.
Cô chưa hẳn đã suy nghĩ lại nhưng dẫu sao cũng không muốn làm anh thất vọng.
Quan Thừa Ly cảm thấy mừng vì tín hiệu tốt này.
Quan Thừa Ly chưa từng nghĩ sẽ lôi chuyện nhà mình ra để tạo hiệu ứng này kia hòng giữ chân Mộc Tuyền lại, anh chỉ đơn thuần cần một người lắng nghe anh trút bầu tâm sự nặng nề giấu kín nhiều năm. Thế thôi.
Quan Thừa Ly bị ám ảnh bởi hai chữ "phản bội" nên khó tin tưởng người khác. Một khi tin tưởng Mộc Tuyền, anh đã mong rằng cô sẽ ở lại làm việc cùng anh suốt đời. Anh sợ, nếu bên anh là một người khác, họ sẽ có thể "phản bội" anh bất cứ lúc nào.
Còn một điều nữa mà Quan Thừa Ly chưa nói với Mộc Tuyền. Tập đoàn lúc trước của cha mẹ anh, nay đã đổi tên thành Úc thị. Và cái con người độc ác đã nhẫn tâm hãm hại cả gia đình anh tan cửa nát nhà năm đó đã nhanh chóng phải nhận quả báo, đứa con gái ông ta yêu thương nhất lưu lạc hơn mười năm chưa tìm lại được.
____
Dạo này lười ra chương quá rùiiiii, giờ tui set lịch một tuần 2-3 chương nhéeee
À mà tui mới bê truyện qua Vieread ó, mọi người iu thương thì qua đó ủng hộ nhennnnn