Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 40: 1. Thế giới yêu quái 32

“Lại là ảo thuật!” Thẩm Tiêu quát: “Lâm Uyên! Đuổi theo Hứa tiểu thư! Để anh đối phó chúng nó!”

Sự nhanh nhẹn và sức mạnh của Lâm Uyên trước ảo thuật có vẻ hết sức bị động, thấy Thẩm Tiêu chủ động ngăn cản hai khuôn mặt kia, liền lập tức vòng qua, tiếp tục đuổi theo cỗ kiệu phía trước!

Hai gương mặt quỷ do hồ hỏa cấu thành vừa khóc vừa cười nhào về phía Thẩm Tiêu! Nhắm ngay hướng mặt Thẩm Tiêu!

Thẩm Tiêu vội vàng thu hồi trường kiếm, lấy kiếm khí ngăn trở thế công!

Hắn phát hiện cái này đã không đơn thuần là lẫn lộn ngũ giác ảo thuật, sẽ mê hoặc tâm trí, nếu bị khuôn mặt khóc lóc bắt được mặt của mình, liền từ nay về sau chỉ biết bi thống gào khóc, nếu bị khuôn mặt tươi cười bắt được, thì từ nay về sau chỉ biết điên cuồng cười!

Thẩm Tiêu nhanh chóng ném ra một lá bùa, sau đó cầm kiếm trên không trung nhanh chóng vẽ ra phù chú, lá bùa trong nháy mắt bốc cháy, trong ngọn lửa màu vàng hiện ra một khuôn mặt giận dữ! Giương nanh múa vuốt, giống như thần phật tức giận!

Trán Thẩm Tiêu chảy mồ hôi, hắn dựng trường kiếm trước người, đột nhiên quát to: "Phá!"

Khuôn mặt trong ngọn lửa màu vàng đột nhiên bộc phát rống giận! Giống như sư hổ thét dài, một khóc một cười, hai khuôn mặt ở trong tiếng rít gào tan thành mảnh nhỏ!

Ảo thuật sụp đổ, Thẩm Tiêu vẫn không dám buông lỏng, bàn tay lật ngược, giữa ngón tay xuất hiện mấy sợi tơ hồng như ẩn như hiện! Mỗi sợi dây một đầu khác, đều nối liền đi xa kiệu hoa --

Thẩm Tiêu cắn răng, niệm chú trong miệng, mạnh mẽ thu hồi dây tơ hồng! Kiệu hoa xa xa lập tức dừng lại, bị lực dẫn dắt của hắn kéo lấy, lại không cách nào đi về phía trước một chút!

Cùng lúc đó, bàn tay quấn dây của Thẩm Tiêu bắt đầu sung huyết, màu sắc đỏ bừng! Gân xanh nổi lên!

Hắn giống như đang chịu đựng thống khổ cực lớn, nắm chặt dây, hướng phía trước quát: "Lâm Uyên!”

Hứa Tương Vân trong kiệu hoa lúc này đã lâm vào hôn mê, Lâm Uyên đưa tay kéo cô ra, trước mắt chợt lóe một đạo bóng đỏ! Trong nháy mắt cướp đi Hứa Tương Vân từ trong tay hắn!

Lâm Uyên trong lòng kinh hãi.

Hắn là yêu thú, nhãn lực cùng tốc độ không bình thường, người tu hành khó có thể so sánh, vừa rồi bóng dáng kia lại có thể từ trong tay hắn đoạt người?!

Hắn xoay người nhìn, đó là một yêu quái hình người thân cao gần ba mét! Hồ diện nhân thân, trảo như loan câu! Chín cái đuôi cáo đỏ duỗi ra sau lưng!

Là Cửu Vĩ Hồ!

Lâm Uyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính đấu, đồng tử phút chốc phóng đại, đồng tử vàng biến thành đen kịt, khớp ngón tay kẽo kẹt rung động, đang muốn nhào tới, Thẩm Tiêu ở xa xa đột nhiên làm khó dễ hồ yêu!

Hồng tuyến trên người Hứa Tương Vân đột nhiên hóa thành ngàn vạn mũi nhọn, đâm thẳng vào hồ yêu!

Nhưng hồ yêu vẫn không chịu buông tay, dùng đuôi hồ ngăn trở kim châm màu đỏ kia! Ôm lấy Hứa Tương Vân liền hướng sâu trong núi rừng trốn!

Lâm Uyên ở phía sau đuổi không kịp!

Bốn phía yêu khí ùn ùn kéo đến, bọn họ một đường đuổi nhanh, mấy người trong nháy mắt liền vượt qua đỉnh núi, lại muốn tới gần ảo trận lạc đường lần trước của Lâm Uyên, Thẩm Tiêu hạ quyết tâm, lần nữa tế xuất hỏa phù! Trực tiếp đốt dây đỏ!

Kim sắc hỏa diễm dọc theo hồng tuyến đốt qua, cùng với kim châm trên đuôi hồ yêu cùng nhau thiêu đốt lên!

Cửu Vĩ Hồ bồng bềnh trong nháy mắt biến thành hỏa cầu!

Hồ yêu phẫn nộ quay đầu về hướng bọn họ, lộ ra răng nanh dữ tợn! Một tiếng gầm đáng sợ phát ra từ cổ họng! Sau đó yêu phong chợt nổi lên, cát bay đá chạy quét qua, thổi tắt ngọn lửa Thẩm Tiêu thi triển!

Lâm Uyên thấy thế không thể chờ nữa, giơ móng vuốt sắc bén lao thẳng tới!

Hồ yêu trong tay ôm Hứa Tương Vân, ít nhiều có chút cố kỵ, lúc giao chiến rơi xuống hạ phong, thập phần bị động. Mắt thấy Thẩm Tiêu cũng đuổi theo, hồ yêu nhất thời phân tâm, trên vai bị Lâm Uyên xé da thịt!

Nó giận đến cực hạn, ánh mắt biến thành đỏ như máu! Bộ lông toàn thân bồng bềnh! Ngay sau đó ngửa đầu phát ra một trận tiếng thét chói tai, như đầu kiếm đâm vào màng nhĩ!

Thân hình Lâm Uyên và Thẩm Tiêu đều cứng đờ, đồng loạt bịt lỗ tai! Trước mắt bắt đầu xuất hiện hình thái yêu ma khác nhau!

Thẩm Tiêu biết đây tất cả đều là ảo giác, kinh hãi không thôi, xem ra ảo thuật của hồ yêu đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, lúc này nó phải che chở Hứa Tương Vân, cho nên cố thủ cố cước, nếu như chân chính thi triển ra, chỉ sợ hắn cùng Lâm Uyên hai người hợp lực cũng khó có thể hàng phục!

Lâm Uyên cố nén thống khổ tiếp tục đuổi theo, quả nhiên bởi vì tai mắt bị mê mà vào ảo trận! Rõ ràng hồ yêu kia ở ngay phía trước, hắn tựa như không thấy rõ phương hướng người mù, ở trong rừng cây truy loạn một mạch!

Thẩm Tiêu cũng không khá hơn chút nào, tơ máu từ hai tai chảy ra, ánh mắt cũng đầy tơ máu, hắn không dám tiến lên nữa, lo lắng mình cũng sẽ giống như Lâm Uyên, chỉ có thể mượn sợi tơ hồng cuối cùng trong tay miễn cưỡng kiềm chế hồ yêu, không bảo nó mang Hứa Tương Vân đi.

Nhưng sợi dây cuối cùng này cũng đang ở bên bờ sụp đổ! Yêu khí kinh người cuồn cuộn chạy tứ phía, Lâm Uyên bị ảo trận vây khốn, mà hỏa phù của Thẩm Tiêu cũng khó có hiệu quả, mắt thấy hồ yêu sắp mang Hứa Tương Vân đi, Thẩm Tiêu dứt khoát bất cứ giá nào! Khẽ cắn môi, móc ra một tờ phù giấy màu đen, trong miệng niệm chú --

Hắc phù trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn con bướm đêm màu đen! Thẳng tới hồ yêu!

Cái đuôi sau lưng hồ yêu quét ngang một cái, đánh tan Hắc Nga!

Nhưng những Hắc Nga kia tán thành tro đen về sau, như không khí bụi nhỏ phiêu đãng, vẫn không thể tránh khỏi dính nó một thân.

"Đây là bùa truy hồn..." Thẩm Tiêu ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi: "Bùa này sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng chỉ cần gặp lại, bất kể bà hóa thành hình thái nào, đều sẽ bị tôi nhìn thấu – Hứa phu nhân, bà đừng chạy trốn nữa, tôi biết là bà."

Hồ yêu rốt cục đình chỉ phản kích, ôm Hứa Tương Vân đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn Thẩm Tiêu.

Ảo trận biến mất, Lâm Uyên rốt cục thoát khốn.

Hồ yêu mở miệng lần nữa, lúc này không còn là dã thú rít gào, mà rõ ràng truyền đến một thanh âm nữ nhân:

“Các ngươi từ khi nào phát hiện ra?”

Thẩm Tiêu trầm giọng nói: “Ngày đầu tiên chúng tôi tới, liền phát hiện trên người bà không có khí tức mà nhân loại nên có, lúc ấy cảm thấy cổ quái, thế gian này vô luận là ai, đều sẽ có khí thuộc về mình, quỷ có tử khí, người có sinh khí, yêu cũng có yêu khí, mà bà, trên người bà quá sạch sẽ! Tôi đoán bà hẳn là dùng một loại pháp bảo che giấu khí tức, nhưng tôi không nghĩ tới bà sẽ là hồ yêu, nhưng đến vừa rồi...... Vừa rồi, bà có rất nhiều cơ hội kết liễu tính mạng của tôi và Lâm Uyên, nhưng bà không làm như vậy, hơn nữa vô luận chúng ta công kích bà như thế nào, bà đều sẽ theo bản năng bảo vệ Hứa Tương Vân.”

Hồ yêu trầm mặc một lát, thân hình cao ba mét chậm rãi co lại, bộ dáng nữ nhân bình thường, khuôn mặt cũng biến trở về hình dáng Hứa phu nhân.

“Các ngươi không nên tới Thanh Sơn thành.” Giọng Hứa phu nhân trong suốt lạnh lẽo: “Ta khuyên các ngươi mau rời đi, nếu không sẽ rước họa vào người.”

Thẩm Tiêu hỏi bà: “Bà cố ý giấu yêu khí của mình, có phải lo lắng bị yêu đạo phát hiện thân phận không?”

Hứa phu nhân không hề giấu diếm, nói thẳng: "Hơn một năm trước đây, Thanh Sơn thành cứ cách mấy ngày sẽ có thiếu nữ vô cớ mất tích, phu quân ta thân là người đứng đầu một thành, toàn lực điều tra án mất tích, nhưng không hề có manh mối, lúc ấy ta nghĩ đến Đại Lương quốc sư từng lấy người sống luyện đan, liền nghi ngờ có yêu đạo trà trộn vào trong thành làm loạn. sau đó ta ở trong thành thiết hạ ảo trận, rốt cục dẫn ra mấy yêu đạo mắc câu, nhưng là chờ ta đem bọn họ giải quyết xong, mới phát hiện bọn họ chỉ là Khôi Lỗi! Gϊếŧ chết bao nhiêu, người phía sau liền phái tới bao nhiêu! Vô luận ta gϊếŧ như thế nào, thiếu nữ trong thành vẫn tiếp tục biến mất!"

Thẩm Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên bà mượn truyền thuyết hồ ly cưới vợ, giành trước một bước đem những cô gái kia giấu đi!.”