Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 29: 1. Thế giới yêu quái 21

Thẩm Tiêu làm người, luôn luôn không kiêu ngạo, không biết nịnh, có lễ có tiết, đột nhiên bị một nữ tử trẻ tuổi như vậy thân cận, ít nhiều có chút khó chịu.

“Trừ không được thì trừ không được, không chuẩn bị thế nào.” Ngữ khí hắn lạnh lùng trả lời.

Hứa Tương Vân cười khanh khách nói: "Hồ yêu hung tàn, đạo trưởng nếu trừ không xong hắn, chỉ sợ thân chính mình cũng sẽ ở hiểm cảnh, hay là nên sớm nghĩ kỹ đường lui mới đúng, nếu cứu người không được, ngược lại chính mình mất mạng, chẳng phải là quá thiệt thòi?"

Thẩm Tiêu mặt không chút thay đổi nói: “Không sao cả, nếu mất mạng thì tu vi tôi không tinh, không trách người khác được.”

Hứa Tương Vân trong mắt ý cười càng sâu: "Tôi nơi này lại có một biện pháp, vừa có thể giải quyết vấn đề khó khăn, cũng không cần đạo trưởng tự mình mạo hiểm, đạo trưởng có muốn nghe một chút?"

Thẩm Tiêu nhíu mày hỏi: “Biện pháp gì?”

Hứa Tương Vân che miệng cười khẽ: “Thẩm đạo trưởng sao không cưới tôi? Hồ yêu kia chỉ cưới thiếu nữ trinh tiết chưa từng gả cho người khác, chỉ cần Thẩm đạo trưởng cưới tôi, tôi sẽ không còn lo lắng đến tính mạng, Thẩm đạo trưởng cũng không cần lấy thân mạo hiểm.”

Thẩm Tiêu mặt lộ vẻ kinh ngạc, cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng thật sự không nghĩ tới lời nói ngả ngớn như vậy lại xuất phát từ một vị tiểu thư nhà quan lại!

Chẳng lẽ yêu ma họa loạn nhân gian, khiến cho mọi người ngay cả lễ phép cơ bản cũng không cần sao?!

“Thẩm đạo trưởng vì sao nhìn tôi như vậy?” Hứa Tương Vân trên mặt tươi cười không thay đổi: “Chẳng lẽ đạo trưởng không biết? Trong Thanh Sơn thành này có bao nhiêu nữ nhi gia vì mạng sống, ngay cả tên ngốc cùng lão tẩu cũng chịu gả, mà đạo trưởng dáng vẻ đường đường, lại thân mang pháp thuật, ta lựa chọn đạo trưởng cũng là hợp tình hợp lý. Thế nào? Đạo trưởng không muốn? Tôi tự nhận tài mạo kiêm đủ, gia thế cũng không kém, cùng đạo trưởng cũng coi như xứng đôi.”

Thẩm Tiêu không khỏi nở nụ cười, là cười do tức giận.

"Những nữ tử gả cho kẻ ngốc cùng lão tẩu kia, tất là bị cuộc sống bức bách, tìm mọi cách bất đắc dĩ mới lựa chọn. Hứa tiểu thư, cô có cha mẹ và huynh trưởng che chở, cần gì phải làm hạ sách này?!" “Huống chi –” Hắn dừng một chút, lạnh lùng nhìn chăm chú giai nhân trước mắt: "Tại hạ, tuổi tác đối với Hứa tiểu thư mà nói, cũng không có gì khác biệt lão tẩu."

Hứa Tương Vân không tin, hồ nghi đánh giá Thẩm Tiêu: “Anh năm nay... ba mươi sáu? ba mươi tám?”

Thẩm Tiêu thản nhiên phất ống tay áo, hai tay đặt sau lưng, trả lời: “Tại hạ năm nay tám mươi năm.”

Hứa Tương Vân mở to hai mắt: “Anh gạt ta! Điều này không có khả năng!”

“Không có gì là không có khả năng.” Thẩm Tiêu lạnh nhạt nói: “Diện mạo người tu hành vốn sẽ trẻ hơn người bình thường, Hứa phu nhân vẫn như hai mươi tuổi, cũng là đạo lý giống nhau.”

Hứa Tương Vân trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt giật mình sững sờ, tựa như làm đủ chuẩn bị lại gặp phải nan đề không tưởng được, cả người vừa khϊếp sợ lại tràn ngập thất bại.

Nhưng Thẩm Tiêu sẽ không an ủi cô, ra dấu "mời", nói: “Hứa tiểu thư, mời về, tại hạ phải nghỉ ngơi.”

Hứa Tương Vân ngơ ngác xoay người, từng bước từng bước, chậm rãi đi......

…………

Thời Tiện Ngư ngâm mình trong bồn tắm, đem cuộc đối thoại của hai người nghe xong một lần, trong lòng thán phục.

Chỉ cảm thấy Hứa tiểu thư quả nhiên là một cô gái kỳ lạ, mới gặp Thẩm Tiêu một lần, đã dám chủ động cầu hôn, dũng khí thật đáng khen!

Đổi lại là tiểu cô nương bình thường, không phải đều là phải tặng khăn trước, hoặc là thêu túi thơm, quá độ sao? Cô ngược lại mạnh mẽ, biết rõ Thẩm Tiêu là một người tu đạo, còn vừa lên đã nói chuyện kết hôn luận gả, bị cự tuyệt cũng không ngạc nhiên.

Thời Tiện Ngư nghĩ đi nghĩ lại, lại từ Hứa tiểu thư nghĩ đến Hứa phu nhân - Lâm Uyên nói trên người Hứa phu nhân không có mùi, không biết hắn có ngửi qua Hứa tiểu thư hay không? Còn có Hứa gia thiếu gia... bọn họ là đi theo thuyền Hứa Thanh Phong trở về, một đường vô sự, Lâm Uyên cũng không có bất kỳ phản ứng gì, nói vậy Hứa Thanh Phong là cái bình thường? Tại sao con cái vô sự, hết lần này tới lần khác làm mẫu thân xuất hiện manh mối?

Này, có chuyện gì vậy? Nhiều điểm đáng ngờ bày ra trước mặt như vậy, cô cũng không thảo luận rõ ràng với Thẩm Tiêu, sao lại đi tắm trước?

Đến giờ tắm chưa?

Thời Tiện Ngư tự kiểm điểm một phen, cho rằng giác ngộ của mình ước chừng vẫn chưa đủ cao, chỉ lo thỏa mãn nhu cầu thân thể của mình, mà quên lấy đại cục làm trọng.

Cô một bên yên lặng kiểm điểm trong lòng, một bên cẩn thận tắm rửa gội đầu, tốn chút thời gian lau khô tóc, thay quần áo sạch sẽ của người hầu đưa tới, sau đó đi ra cửa, chuẩn bị tìm Thẩm Tiêu bên cạnh bàn bạc đại cục.

Tiếng mở cửa tựa như một loại ám hiệu, cửa của cô vừa mới mở, Lâm Uyên ở phòng bên trái cũng mở cửa đi ra, bình tĩnh nhìn cô.

“Chúng ta đi tìm Thẩm đại ca.” Thời Tiện Ngư chỉ chỉ bên phải.

“Tìm anh có chuyện gì?” Chỉ cách hai giây, Thẩm Tiêu cũng từ phòng mình đi ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sương phòng gần nhau cũng tiện, bên ngoài mặc kệ có động tĩnh gì, đều nghe được rõ ràng. Nói đi, muốn nói cho anh biết cái gì?”

Thời Tiện Ngư cẩn thận nhìn bốn phía, đè giọng nói với Thẩm Tiêu: "Thẩm đại ca, anh có cảm thấy Hứa phu nhân có chút khả nghi không?"

“Hứa phu nhân khả nghi?” Thẩm Tiêu nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”

Thời Tiện Ngư: “Là như vậy, vừa rồi Lâm Uyên nói cho tôi biết......”

“Có người tới.” Lâm Uyên đột nhiên nói.

Thời Tiện Ngư sửng sốt, chợt nghe thấy đầu kia hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập --

Cô vừa quay đầu, thấy quận thủ đại nhân đến.

Hứa đại nhân chạy từng bước nhỏ, hai cằm run rẩy, một đường chạy đến trước mặt ba người thở hổn hển, nói: "Bản quan mạo muội, quấy nhiễu mấy vị đạo trưởng nghỉ ngơi, chỉ là bên ngoài có một vị khách nhân, nhất định phải gặp đạo trưởng..."

Hứa đại nhân giơ tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, áy náy cười nói: “Bản quan mặc dù là quan phụ mẫu nơi này, nhưng bối cảnh người tới không tầm thường, bản quan cũng ngăn không được. Hắn là cháu trai của Hoàng quý phi đương triều, từng vì Hoàng đế bệ hạ dâng lên không ít tu sĩ luyện đan, biết được có đạo trưởng pháp lực cao cường tới nơi này, nhất định phải gặp mặt một lần mới bằng lòng bỏ qua.”

Thẩm đạo trưởng nghe xong, cơ hồ trong nháy mắt đen mặt.

Đến rồi, đến rồi, thật sự là sợ cái gì tới cái đó, những vương hầu tướng quân kia không phải muốn phản lão hoàn đồng, chính là muốn trường sinh bất lão, cũng không muốn trầm tâm tu luyện, tiền tài, quyền lợi sắc đẹp trong tay một người cũng không chịu buông xuống!

Nếu là trước kia, Thẩm Tiêu gặp phải loại chuyện này khẳng định rời đi, nhưng hiện tại ở trong nhà Hứa đại nhân, tự nhiên không thể liên lụy người ta, vả lại chuyện hồ yêu cũng chưa giải quyết, hiện tại không phải thời cơ rời đi.

“Anh ra phía trước xem, các em ở lại đây không được lộ diện.” Thẩm Tiêu dặn Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: “Giao tiếp với người như thế, anh coi như có chút kinh nghiệm, các em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì, chờ anh trở về rồi nói sau.”

Nói xong, hắn liền vội vàng đi theo Hứa đại nhân.

Thời Tiện Ngư nhìn bóng lưng Thẩm Tiêu đi xa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ngửa đầu nhìn Lâm Uyên: “Ai, chỉ có thể chờ Thẩm đại ca trở về rồi thương lượng.”

Lâm Uyên không có phản ứng.

Thời Tiện Ngư kéo góc áo hắn: “...... Làm sao vậy?”

Con ngươi Lâm Uyên mãnh liệt co rụt lại, ánh mắt hướng thẳng một góc hoa viên, không đợi lúc Tiện Ngư lại hỏi, hắn đột nhiên nhảy dựng lên! Như là phát hiện con mồi, thân hình nhảy ra khỏi tường viện, phút chốc không thấy bóng dáng!

Thời Tiện Ngư yên lặng.

Sân ngoài, sương phòng rực rỡ sắc màu, gió nhẹ phất qua, lụa tơ xanh theo gió nhảy múa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hết thảy nhìn qua là xuân ý dạt dào.

Nhưng mà một loại yên tĩnh quá mức dần dần tràn ra, khiến cho cô cảm thấy vô cớ, một tia sợ hãi.