Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 27: 1. Thế giới yêu quái 19

Thời Tiện Ngư nghe được "Hứa Mãnh" hai chữ này, thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, hiểm hiểm nhịn xuống.

Bởi vì phụ thân của Hứa Thanh Phong nhìn qua tuyệt không "mãnh", ngược lại trắng trẻo mềm mại, giống như một đại thúc hiền lành không nóng nảy.

Bất quá so với phụ thân của hắn, mẫu thân mới càng khiến người ta chú ý, bởi vì Hứa phu nhân nhìn qua thật sự quá trẻ tuổi, quá xinh đẹp, cơ hồ cùng Hứa Thanh Phong kém không có mấy tuổi, chẳng lẽ là sau cưới mẹ kế? Nếu không sao có thể trẻ như thế?

Nhưng mà đến trên bàn cơm, phỏng đoán này của Thời Tiện Ngư rất nhanh đã bị đương sự phủ định.

Quận thủ đại nhân nói: “Khi bổn quan và chuyết Kinh đến Thanh Sơn thành, nơi này chỉ là một làng chài nho nhỏ, theo lệ thường, quan địa phương một nhiệm ba năm, Nhâm Mãn phải rời đi, nhưng bởi vì nơi đây cùng sơn ác thủy, liên tiếp có yêu ma lui tới, cho nên quan viên tiếp nhận chậm chạp không tới, bản quan liền ở đây ba năm lại ba năm, cho tới bây giờ, đã hơn ba mươi năm, hiện giờ bên ngoài chiến hỏa liên tục, hoàng triều thay đổi, Thanh Sơn thành chúng ta cũng càng không ai tới quản, hồ yêu làm loạn, bản quan muốn hướng triều đình điều động một ít binh lực cũng khó.”

Thời Tiện Ngư rất kinh ngạc: “Thì ra quận thủ đại nhân và Hứa phu nhân, đã tới nơi này hơn ba mươi năm?”

Hứa đại nhân cười híp mắt nhìn về phía cô: “Đạo trưởng nói chắc là vụng về? Thực không giấu diếm, phu nhân của bổn quan cũng từng là tu đạo sĩ, có thuật trú nhan, cho nên tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ là không bằng pháp lực cao cường của chư vị, cho nên chuyện trừ yêu còn cần dựa vào chư vị.”

“Ồ? Hứa phu nhân cũng là người tu hành?” Thẩm Tiêu có chút ngoài ý muốn, ánh mắt rơi vào trên người Hứa phu nhân bên cạnh quận thủ.

Thần sắc Hứa phu nhân vẫn thản nhiên, không nhiệt tình như hai cha con, cũng chưa tới nỗi lạnh lùng, nhận thấy Thẩm Tiêu nhìn chăm chú, bà hơi nâng mi mắt lên, nói: “Người tu hành cần dốc lòng tu luyện, không hỏi phàm trần mới có thể phi thăng tiên cảnh, ta nhập thế nhiều năm, tu vi đã sớm hoang phế, hiện giờ cũng chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi.”

Hứa Thanh Phong bên kia lập tức nói: “Mẹ ta tu vi tuy rằng hoang phế, cũng là cân quắc bất nhượng tu mi, nghe lão nhân Thanh Sơn thành nói, nơi này nguyên lai chỉ là một cái thôn chài nhỏ bế tắc, cha ta sau khi tới mang theo các nam nhân khai hoang ruộng, xây phòng ở, mẹ ta thì mang theo nữ nhân hài tử, dạy bọn họ thuật phòng thân, nhận biết thảo dược, thuần hóa dã thú, một năm lại một năm, Thanh Sơn thành mới có quang cảnh như bây giờ.”

Hắn nói xong, lại có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy mình, thấp giọng nói: “Thanh Sơn thành là tâm huyết của cha mẹ ta, hiện giờ ta đã trưởng thành, nhưng một chút việc cũng không giúp được...... Thẩm đạo trưởng, chuyện trừ yêu nếu có bất cứ nhu cầu gì, xin nhất định nói cho ta biết, ta cũng muốn tận một phần bạc lực của mình.”

Thẩm Tiêu là một người sảng khoái, nghe xong lý do thoái thác của người một nhà này, lập tức ôm quyền hành lễ: “Hứa đại nhân và Hứa phu nhân là người có đại phúc báo, hành động khiến tại hạ khâm phục, Hứa công tử chính trực lương thiện, tương lai tất thành đại khí.”

Hứa đại nhân vội vàng đứng dậy, vội nói: “Không dám nhận, không dám nhận...”

Hai người đang khách sáo hàn huyên, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kêu của nữ nhân!

Mấy người trong phòng đều sửng sốt.

Ngay sau đó, thanh âm nữ nhân kia càng lúc càng nóng nảy, mang theo chửi rủa: “Thả ta ra ngoài!”

Một người hầu vội vàng cuống quít chạy vào: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư nháo muốn đi ra, khóa trên cửa sổ sắp không chịu nổi rồi!"

Hứa Thanh Phong giải thích với ba người Thẩm Tiêu: “Đó là em gái tôi, cha mẹ tôi lo lắng nó bị hồ yêu bắt đi, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn nhốt nó.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, đứng dậy nói: “Có thể để tại hạ nhìn Hứa tiểu thư một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Quận thủ đại nhân đi tới phía trước: “Đạo trưởng, mời tới.”

Hai cha con Hứa gia dẫn đường, Hứa phu nhân nhíu mày, cũng đứng dậy đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên vẫn không có cảm giác tồn tại.

Thời Tiện Ngư nhảy xuống ghế, quay đầu nhìn Lâm Uyên vẫn không nhúc nhích, hỏi hắn: "Chúng ta cũng đi xem?"

Lâm Uyên nghe xong đứng lên, đi tới cửa lại dừng lại, xoay người, thần sắc nghiêm túc nói với cô: “Hứa phu nhân, không có mùi.”

Thời Tiện Ngư chớp mắt, rất khó hiểu: “Tại sao anh lại muốn ngửi mùi vợ người khác?”

Lâm Uyên: “......”

Trong lòng Thời Tiện Ngư chua xót, khóe miệng nhếch lên nói: “Anh cẩn thận bị Hứa đại nhân phát hiện.”

Trong mắt Lâm Uyên hiện lên sự giãy dụa, lần đầu tiên cảm thấy đau khổ: “... Hứa phu nhân, không có yêu khí.”

Thời Tiện Ngư mờ mịt nhìn hắn. Không có yêu khí, vậy thì sao?

Hắn lại nói: “Cũng không có, mùi người.”

Ánh mắt Thời Tiện Ngư chậm rãi mở to, không có yêu khí, cũng không có nhân khí, vậy... đó là ý gì?

Cô không khỏi khẩn trương lên, cũng bởi vì Lâm Uyên một câu này, nhất thời cảm thấy tòa nhà ấm áp nhìn như trạch viện trở nên nguy cơ tứ phía, cô nhìn trái nhìn phải, hạ giọng hỏi hắn: “Anh cảm thấy Hứa phu nhân có cổ quái?”

Lâm Uyên gật đầu.

Thời Tiện Ngư khẽ cắn môi dưới, nghĩ nghĩ: “...... Đi, chúng ta đi tìm Thẩm đại ca trước.”

…………

Ra khỏi cửa, đi dọc theo hành lang một đoạn, sau khi đi qua một ít hoa hoa cỏ cỏ, Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên đi tới thiên viện nơi Hứa tiểu thư ở.

Khuê phòng đang yên đang lành, cửa sổ lại toàn bộ dùng tấm ván gỗ dày đóng lại, chỉ để lại nửa cánh cửa sổ dùng để đưa hộp thức ăn cùng thùng cung, lúc này cũng bị xích sắt dày buộc chặt.

Người bên trong nhanh bị bức điên giống như, một hồi dùng sức đập cửa, cửa sổ vang lên, cô ở bên trong hí thanh rống giận: “Để cho ta đi ra ngoài!”

Quận thủ đại nhân khuyên nhủ: “Vân nhi, con đừng náo loạn, chờ hồ yêu kia diệt trừ sẽ thả con ra.”

Trong phòng vị kia hiển nhiên không nhượng bộ, cả giận nói: “Chẳng lẽ hồ yêu một ngày không trừ, con liền một ngày không thể đi ra?”

Hứa phu nhân hơi nhíu mày, liếc Hứa đại nhân một cái, không vui nói: “Đều là người quen.”

Hứa Thanh Phong đi lên phía trước, cách cửa trấn an muội muội: “Tiểu Vân em đừng gấp, lần này anh mời ba vị cao nhân đến, nhất định có thể hàng phục hồ yêu kia, rất nhanh sẽ thả em ra.”

Cao nhân gì! Chỉ sợ lại là tên giang hồ lừa đảo anh mời tới! Anh đã bị lừa mấy lần rồi, sao lại không nhớ lâu?! Cha mẹ cũng tùy ngươi hồ nháo! Còn không bằng thả em ra, em ngược lại muốn xem hồ yêu kia có thể làm gì em!

Hứa Thanh Phong thần sắc xấu hổ, quay đầu hướng Thẩm Tiêu chắp tay: “Đạo trưởng chớ trách, muội muội ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tú ngoại tuệ trung, chỉ là mấy ngày nay bị nhốt lâu, tính tình khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động.”

Thời Tiện Ngư ở một bên âm thầm líu lưỡi, nghĩ thầm đây không phải là “Có chút vội vàng xao động”, đây cũng sắp núi lửa bộc phát rồi.

Hứa phu nhân hờ hững nói: “Có thể gọi chứng tỏ nó còn có khí lực, cắt đứt hai bữa cơm trước, để cho nó tỉnh táo.”

Tôi tớ bên cạnh nhao nhao đáp ứng.

Trên mặt quận thủ đại nhân mặc dù toát ra biểu tình không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc này, Thẩm Tiêu mở miệng nói: “Thả Hứa tiểu thư ra đi.”

Tất cả mọi người ngẩn người, nhìn về phía hắn.

Hứa Thanh Phong nói: "Thẩm đạo trưởng, ngài không biết hồ yêu kia có bao nhiêu lợi hại, nếu thả muội muội ta ra..."

“Nếu tin tưởng tại hạ, thả Hứa tiểu thư ra đi.” Thẩm Tiêu giống như đã tính trước, lạnh nhạt tự nhiên đứng ở trong viện, nói: “Tại hạ tự có biện pháp.”