Bà Hàn lập tức thấy tinh thần chấn động, Lệ Lệ đây là nguyện ý mang bà vào trong thành ở?
“Đến lúc đó mẹ cũng đi cùng à?” Bà Hàn vội hỏi.
“Đi.” Cố Lệ gật đầu.
Bà Hàn hơi do dự: “Mẹ đi vào thành trông Đại Bảo và Nhị Bảo là không có vấn đề gì, nhưng mẹ sợ sẽ khiến các con phải tốn kém, đi học lớp mầm non cũng cần có tiền”.
Đến lúc đó sợ là Lệ Lệ sẽ ghét bỏ bà.
“Mẹ đừng lo lắng cái này, tiền lương mỗi tháng của Văn Hồng đều nằm trong tay con, con đều tích cóp lại, con không thiếu chút tiền ấy, chủ yếu là lo cho ba, nếu như mẹ vào thành thì ba phải làm sao?” Cố Lệ do dự.
“Chuyện này con không cần nhọc lòng, nếu như mẹ vào thành trông cháu thì sẽ đề ba con tới nhà Văn Đạt ăn là được, đến lúc đó mang lương thực qua thì sẽ chả có vấn đề gì cả”. Bà Hàn thấy con dâu không chê mình thì nói ngay.
Cố Lệ nghe vậy mỉm cười: “Vậy thì được, đến lúc đó con mang vài thứ qua cho chị dâu cả, để chị ấy nấu cơm cho ba”.
Nói xong chuyện này, liền nói chuyện với Đại Bảo và Nhị Bảo.
Nhị Bảo còn nhỏ, Đại Bảo đã rất hiểu chuyện, giọng có chút khóc nhè.
Cuối cùng lúc Cố Lệ dắt xe đạp trở về thành, Đại Bảo còn đuổi theo một đoạn đường, gọi với theo khiến trong lòng Cố Lệ rất khó chịu, nhịn không được liền dừng lại ôm chầm lấy thằng bé, dỗ dành nói rất nhanh mẹ sẽ trở về đón hai anh em.
.......
Cố Lệ đi xe đạp trở về nhà ở thành phố.
Căn phòng ở này của Hàn Văn Hồng là được bộ đơn vị vận chuyển phân cho, lúc trước là do vận may tốt, vừa lúc đυ.ng phải nên mới được chia một căn phòng.
Lúc đó nguyên chủ đồng ý kết hôn có nguyên nhân lớn là do Hàn Văn Hồng được phân một căn phòng như thế này trong thành phố.
Hai phòng ngủ và một phòng khách tính ra hơn 40 mét vuông, xét từ góc độ người đời sau thì chắc chắn không lớn, nhưng theo quan niệm hiện nay thì gia đình cô ở hai phòng ngủ và một phòng sinh hoạt chung đã là rất rộng rãi. .
Phải biết rằng trong thành phố cũng có không ít cả gia đình mười mấy nhân khẩu sống cùng nhau, điều kiện nhà ở thành phố thậm chí còn eo hẹp hơn ở nông thôn.
Ít nhất quê nhà còn có đất, nhưng ở trong thành phố thì không có.
Nhưng bây giờ Cố Lệ ở trong nhà thở dài, nếu không quay về nông thôn nhìn một chút thì Cố Lệ sẽ không có suy nghĩ muốn đón hai đứa nhỏ lên đây, cô cảm thấy sống trong thôn cũng rất tốt.
Nhưng khi cô quay lại thì không chịu được, nhất là sau khi trở về thành phố, chỉ có một mình cô ở nhà nên càng làm cô có ý định muốn mang cả hai anh em lên đây ở cùng.
Cho nên ngày hôm sau trở về, khi đi làm, cô liền hỏi đồng nghiệp.
“Chị Hồng Hà, gần chỗ chúng ta có lớp mẫu giáo nào không vậy?” Cố Lệ hỏi.
Đồng nghiệp của Cố Lệ tên gọi là Lý Hồng Hà, quan hệ cùng cô cũng không tồi, chính Lý Hồng Hà là người mà Cố Lệ đã nói với mẹ Hàn rằng mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn, cô cũng không hề nói dối bà Hàn, Lý Hồng Hà không thiếu kể khổ với cô về việc mẹ chồng bất công, không chịu giúp đỡ gì cả...…
"Có chứ, nó ở bên cạnh Cục Công an và nhà máy sản xuất kem đánh răng”. Lý Hồng Hà hỏi Cố Lệ: “Lệ Lệ, tại sao em đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ em muốn đưa hai đứa con mình đi học mẫu giáo?”
“Ừm, đúng là có tính toán này.” Cố Lệ gật đầu nói.