Tôi ra đi vào một ngày mùa mưa buồn bã ẩm thấp, vào cái mùa mà tôi ghét nhất trong kiếp sống của mình, chắc có lẽ vì tôi vốn dĩ là một loài vật thấp kém nên chẳng thể sống thiếu ánh mặt trời, mà mưa thì không thể nhìn thấy ánh mặt trời được.
Ngày mà người ta hạ mồ chôn tôi xuống đất đen là một ngày mưa dữ dội, đến nổi họ chẳng thể xây cho một nấm mộ đàng hoàng mà chỉ là một lớp một bùn nhão chẳng có chút kết dính.
Tựa như khi tôi rời khỏi thế gian này, những mối quan hệ, những liên kết của tôi cũng như lớp bùn kia rồi vậy, rã rời vô dụng.
Họ bảo trời thôi mưa mới có thể xây mộ cho tôi được, tôi nhìn cỗ quan tài được đóng bằng loại gỗ tôi không biết gọi tên là gì, cười buồn bã.
Tôi đã từng mường tượng ra ngày mình rời khỏi thế giới này, sẽ có ai khóc cho mình hay không? Cũng đã tưởng tượng những người bạn tôi từng gặp lúc nhỏ và lúc trưởng thành, họ sẽ đến viếng tôi lần cuối hay không?
Những người họ hàng xa khi nghe thấy tin tôi rời đi đột ngột như thế, có hoảng hốt rồi thầm tiếc hận cho tuổi trẻ còn đang dằng dẳng của tôi không?
Những ông bà cụ trong xóm đã nhìn tôi lớn lên, họ có còn nhắc tên tôi trong câu chuyện sau này hay không? Chẳng hiểu sao thời điểm đó tôi lại luôn nghĩ về những chuyện chết chóc thế này, thậm chí những suy nghĩ này đã trải qua cùng tôi từ khi mười lăm mười sáu tuổi, cho đến lúc tôi thật sự nằm xuống cũng chẳng thể dừng lại.
Tôi vẫn tự hỏi rằng, sao lúc ấy mình lại hay nghĩ đến những chuyện này nhỉ?
Có lẽ là tôi thật sự quá thiếu cảm giác được sống, quá thiếu những quan tâm, thế nên tôi nghĩ đến việc mình sẽ kết thúc cuộc sống này, hơn nữa còn không chỉ nghĩ một lần.
Cái chết ám ảnh tôi mỗi ngày giống như cái cách mà mọi người luôn tự hỏi hôm nay ăn gì vậy, chỉ khác là tôi tự hỏi bản thân rằng, hôm nay mình có thể chết đi không nhỉ?
Gần đây tôi mới nhận ra, có lẽ lúc đó tôi muốn họ ghi nhớ tôi, nhớ đến một con người như tôi đã từng tồn tại trên cõi đời này, từng có một đứa trẻ được sinh ra bởi sự vui vẻ của cha mẹ, nhưng rồi lại chết đi bởi sự tuyệt vọng với thế nhân này.
Và cũng có lẽ, tôi còn muốn dùng chính sự ra đi của mình để khiến những người nhân danh nghĩa yêu thương tôi phải hối hận.
Nghĩ lại thì khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ quá thất bại, thất bại đến đáng thương.
Mối quan hệ của tôi hẹp đến mức, những người từng tổn thương tôi sâu như thế, lại có thể ở trong trái tim tôi hàng ấy năm. Dù tôi luôn dặn lòng rằng mình nên quên những con người đó đi, phải để những kẻ làm tôi đau lòng biến mất khỏi cuộc sống của tôi, thì cuối cùng tôi vẫn phải đầu hàng bởi hai chữ “máu mủ”.
“Máu mủ” là thứ gì trên đời vậy? Sao lại thiêng liêng để mọi người tôn sùng như thế? Sao lại lớn lao đến mức bắt tôi rời bỏ người thật sự quan tâm tôi chỉ vì không có “máu mủ” với nhau cơ chứ?
Mỗi ngày tôi luôn sống cùng những câu hỏi như thế này, nó dằn vặt tôi đến mức không thể yên giấc ngày nào, thế nhưng tôi cũng không thể bỏ họ ra khỏi cuộc sống của tôi được.
Vì khi ấy tôi biết, nếu tôi loại bỏ họ ra khỏi cuộc sống này thì cuộc sống tôi chẳng có gì cả, một mối liên kết tạm bợ với cuộc đời cũng không có.
Tôi đã nghĩ rằng, mình đau thương cũng được, chỉ là đừng quên họ đi.
Để giờ khi chính mình nhìn vào bức di ảnh của mình, lại cảm thấy bản thân ngu dốt và tồi tệ thế nào.
Cảnh đau thương xót xa của họ, tôi không muốn nhìn thấy, tôi cảm thấy ghê sợ.
Cảnh bản thân vô tri nằm xuống, không thể cảm nhận được gì, tôi càng không muốn thấy.
Nhưng tôi vẫn cứ đứng đó, nhìn mình bị chôn vào đất lạnh, sự thê lương đâm thẳng vào trong não tôi đau đến mức một linh hồn như tôi cũng không thể chịu nổi.
Ở miền Nam chỉ có hai mùa rất lạ, một trong số đó là mùa nắng chói chang đến nổi khiến người ta muốn ngạt thở, nhưng cũng là cái mùa những cơn mưa chợt đến chợt đi như cô gái trẻ đôi mươi, sáng khóc tối cười vu vơ.
Tôi vừa thích vừa ghét mùa hè của miền Nam, thích trời nắng ghét trời mưa, ghét những ngày ẩm ướt khiến đôi chân mình khó chịu lúc mang giày, nhưng lại thích nhìn ánh nắng óng ả và bầu trời xanh sau những cơn mưa bóng mây thoáng qua.
Như đã nói, mùa Hè của miền nam giống như tâm trạng của cô gái trẻ, trong nắng có mưa, trong nụ cười rực rỡ là ánh nước long lanh đọng trên khoé mắt, dù chẳng biết cô đang khóc về điều gì.
Khi bé tôi có một ý tưởng rất kỳ lạ, trong khi đám trẻ ngoài kia nô nức thả diều vào những ngày Hè trời lộng gió. Thì tôi lại thích tìm một bãi cỏ xanh nằm xuống rồi ngắm nhìn bầu trời cao, tôi nghĩ, có thể chăng mình gom cỏ xanh này để bện thành mây?
Những đứa trẻ thả những chú diều yêu dấu của mình lên bầu trời rộng lớn, giống như đem ước mơ tự do của mình phó thác cho trời xanh. Để rồi khi chú diều kia vô tình bị cơn gió thổi mạnh đứt dây bay vụt mất, thì lũ trẻ lại khóc vì vật quý giá của mình đã không còn trong tầm tay nữa.
Thế thì thứ mơ hồ như tự do là gì vậy nhỉ?
Một thắc mắc mà đến khi tôi đã nằm xuống thì vẫn chưa có câu trả lời.
Vậy thì đám cỏ tôi từng gom khi bé, có thể bện thành mây không?
Có lẽ khi trở lại thành một linh hồn, thôi không còn bị những vồn vã của cuộc sống cuốn đi nữa, tôi mới có thể ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn những chuyện này.
Những lúc này tôi thật sự nhớ mùi vị nicotine của thuốc lá khi xưa tôi từng hút, tuy rằng nó chẳng thơm ngon bổ béo gì, nhưng lại khiến tôi trở về thành một tôi thật thụ.
“Đến cả lúc chết mà họ còn chẳng thành toàn cho em.”
Bỗng nhiên trong đêm tối cô đặc đó, tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp của người đàn ông nọ, một người mà tôi từng quen rất rất lâu về trước.
Một linh hồn chỉ còn lại tàn thức như tôi khi nghe thấy giọng nói này, bỗng dưng lại muốn bật khóc một lần.
Yêu thương xa nhớ tôi viết trong bức thư ngày trẻ, còn chưa kịp trao đến tay anh thì nó đã tàn lụi trong những tối tăm của linh hồn đơn độc này.
Cuối cùng thì anh cũng đến thăm tôi.
Khi đó mộ tôi chưa xanh màu cỏ, chưa úa màu lá vàng, thậm chí còn chưa khô đất ẩm sau cơn mưa.
Anh bảo, anh biết tôi ghét cảm giác bí bách khi bị giam dưới lòng đất, anh bảo anh luôn biết tôi muốn được trở thành cát bụi vĩnh hằng này.
Anh biết tôi thích trở thành nắm tro tàn để phiêu bạt theo cơn gió, rồi sẽ có lúc được cưỡi gió về với mây cao.
Anh thật là hiểu tôi…
Tôi đứng đó nhìn bóng dáng người đàn ông đã chìm vào tiềm thức trống trãi từ lâu lắm của tôi, đột nhiên muốn cất tiếng gọi tên anh một lần.
“Hoài Ân….”
Tiếng gọi của tôi tan theo cơn gió hòa vào màn đêm tĩnh lặng rồi chìm vào hư vô, để rồi trong bóng đêm vô tận chỉ còn anh và linh hồn tôi lẳng lặng rơi vào sự quên lãng của tháng năm.