*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi ở một bên nhanh nhẹn tránh đi thanh kiếm gỗ đào từ sư phụ, nhưng kiếm kia vẫn làm tôi cảm thấy rất áp lực.
"Sư phụ, ông hãy nghe tôi nói, tôi tuyệt đối sẽ không ăn con người, xin ông đừng gϊếŧ tôi!!'
Nhưng sư phụ là người có chính khí, làm sao có thể nghe lọt tai lời cầu xin của tôi, cuối cùng ngay cả các vị thần của xuống phàm.
Thần Dương Tiễn xuống phàm, sư phụ xuất chiêu liền có tiên khí, ngay cả cách xa cũng có thể cảm nhận được sức mạnh đó, uy lực đó hoàn toàn không thua gì chưởng gió của Lãnh Thiên Ngạo, mặc dù tôi rất linh hoạt có thể né phải tránh trái nhưng cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy thì căn phòng này sẽ bị hai chúng tôi đánh cho sập.
"Mộng Mộng cẩn thận!!"
"Lưu Mộng Mộng, cô chớ làm sư phụ bị thương tôi!" Lỗ Gia Minh rất lo lắng.
"Anh yên tâm, ông ấy cũng là sư phụ của tôi!"
Bởi vì tôi sợ làm tổn thương đến sư phụ nên tôi dần dần yếu thế đi, một cái né tránh không kịp liền bị Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao(*) của Dương Tiễn đâm thẳng vào phần bụng của tôi.
"Không!"
Tôi quát lớn một tiếng và nắm chặt lại nắm đấm, một giây sau, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng xé toạc ở sau lưng mình, rồi những mảnh thịt vươn ra từ sau lưng tôi.
Đôi cánh của tôi khác với Lãnh Thiên Ngạo, nó được tạo thành từ những thớ thịt cứng và đẫm máu, giống như là dưới tình huống cấp bách tôi đã cưỡng ép kéo bắp thịt của mình ra ngoài vậy, sau đó tôi học theo Lãnh Thiên Ngạo cấu thành cánh.
Đôi cánh lại giương mạnh ra, sức ép quá lớn nên đánh sư phụ bay vào tường, do nó có uy lực quá mạnh, nên trực tiếp làm tường nứt, rồi một tiếng ầm vang lên, căn phòng bị đổ sập.
Lỗ Gia Minh làm theo bản năng ôm Tần Hải Yến vào trong lòng vội chạy ra khỏi nhà, dưới tình thế cấp bách tôi cũng không thể không bay ra ngoài, tôi xoay người nhìn sư phụ bị chôn vùi dưới đống đổ nát, theo bản năng tôi liền duỗi bàn tay ra, ở cổ tay liền sinh ra mấy sợi dây sắt màu đen.
Dây sắt quấn lấy sư phụ, trong một giây cuối cùng tôi cứu được sư phụ ra ngoài.
Do còn chưa thích ứng được với cơ thể này nên vừa ra tôi liền té ngã xuống sân, bọn người Tần Hải Yến bất ngờ nhìn tôi, Lỗ Gia Minh ngơ ngẩn mất hai giây, sau đó mới mau chóng đứng dậy chạy qua đỡ sư phụ lên, "Sư phụ, người tỉnh lại đi! Sư phụ! Cha!! Cha!!"
"Khụ khụ… đừng gọi nữa, tôi còn chưa có chết…"
Thấy sư phụ đã tỉnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tôi dùng sức ở hai tay, dây sắt nhanh chóng được thu về và biến mất.
Mấy kỹ năng này khác với của anh xác sống đẹp trai, tay của anh ta biến thành vũ khí còn tôi thì chỉ có cổ tay sinh ra vũ khí, nhưng cánh ở sau lưng đều giống nhau là được hình thành bởi vật chất trên người.
Tôi không tự chủ được đã xoè đôi tay ra, có lẽ tôi thật sự biến thành thi quỷ?
Từ tận đáy lòng, tôi thật sự rất cảm kích, đời này, tôi có thể kết giao với một người bạn như vậy là đủ rồi.
Sư phụ nhất thời hôn mê trong thời gian ngắn nhưng cũng còn nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì, ông ta có thể nhìn ra được là tôi nhường ông, sau khi đứng dậy ông cũng không công kích tôi nữa, thay vào đó ông ta liếc nhìn ngôi nhà bị hủy ở phía sau, rồi thở dài thườn thượt.
"Bây giờ tôi có thể tạm tha cho cô, nhưng nếu như tôi phát hiện cô làm chuyện thương thiên hại lý, thì cho dù có dùng hết sức lực, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô!"
"Cảm ơn sư phụ!" Tôi quỳ phịch một tiếng xuống đất, nặng nề dập đầu trước sư phụ.
Trải qua trận đánh vừa rồi, nó cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh chúng tôi, vì chỉ riêng thi quỷ đã khó đối phó, nếu ở cấp bậc ác quỷ như Lãnh Thiên Ngạo thì không phải càng khó đối phó hơn sao?