Edit: Sà.
Beta: Khía.
-----
Sau khi lạnh lùng từ chối lũ tranh thủ kia, Hạ Tri quay đầu nhiệt tình hỏi Tô Quả: "Uống không?"
Tô Quả thấy rằng nếu mình cứ từ chối tiếp thì cũng không tốt lắm: "Nhưng mình không có ly, lấy nắp bình giữ nhiệt được không?"
"Cũng được."
Không hổ là hotboy ấm lòng, Hạ Tri lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu đỏ như của mấy bà bảo mẫu.
Quả Quả:...
Nhìn xem cái bình giữ nhiệt màu đen kiểu người lớn của mình, mẹ bắt cô phải uống nước nóng suốt bốn mùa, chú trọng sức khỏe, thế nên trong hộc bàn lúc nào cũng có một cái bình giữ nhiệt. Khi khát có thể ra ngoài để rót nước tại máy nước tự động, rất tiện lợi.
Mật nước hòa quyện.
Nhưng mà trong cặp Hạ Tri vừa mang đồ ăn sáng lại vừa mang cả bình giữ nhiệt, thế chắc sẽ nặng lắm?
"Nào, đưa nắp bình cho mình."
Hạ Tri rót cho Tô Quả một ly, Tô Quả bèn nhấp thử một miếng.
Sữa đậu nành chín có vị đậm đà khác với vị thanh thanh của sữa đậu nành sống, sữa đậu nành chín không mịn giống như cát đã được mài mà lại có một mùi vị khác.
Sữa đậu nành thơm đậm đà, vị ngọt dịu chứ không ngấy. Rất có lợi cho tăng cường sức khỏe và tinh thần.
"Ngon lắm." Tô Quả nêu đánh giá chân thật nhất của mình, uống một nắp sữa đậu nành nho nhỏ, thực quản ấm áp.
Bốn người còn lại nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trong tay Hạ Tri, đoán xem ai là người may mắn tiếp theo.
Dưới ánh mắt giống như sói đói của bọn họ, Hạ Tri tự rót cho mình một ly, sau đó truyền bình qua cho họ.
Cho đến khi Hạ Tri đi học lớp khác, Tô Quả mới bất chợt nghĩ, tại sao vừa ngồi chung với bạn cùng bàn có cảm giác như đã quen biết từ trước, da mặt cô cũng dày hơn vậy.
Nhưng cô vẫn thấy vui trước thay đổi này, thế này tốt hơn bản thân trước kia nhiều.
Hạ Tri và Diêu Viễn, Trương Vũ cùng đi học thêm lớp vật lý, vừa ra khỏi lớp, cậu đã bị hai người một trái một phải đánh gọng kìm.
"Thành thật khai báo, sao lại săn sóc cô em mới tới người ta như vậy hả! Có phải muốn tán tỉnh người ta không."
Hạ Tri trợn mắt khinh bỉ: "Tụi bây nghĩ xấu cho tao quá, tao coi Tô Quả như em gái nên chăm sóc không được hả? Với lại, thân là một đoàn viên ưu tú của Đảng thì phải đặt việc học lên đầu, chứ không phải là chuyện yêu đương."
Dù là em họ hay chị họ của Hạ Tri thì cũng đều là những người dũng mãnh phóng khoáng, y chang nữ chính trong tivi, mỗi lần họ hàng tụ tập đánh bài hay làm gì đó thì đều bị ngược cho ra cuộc đời mới.
Hiếm khi mới gặp được cô em hiền lành đáng yêu thế này, ham muốn bảo vệ của Hạ Tri trỗi dậy.
"Tao nhớ lời giải thích của mày rồi đó." Diêu Viễn đẩy mắt kính trên sống mũi.
Hạ Tri choàng vai hai người: "Nói trắng ra là tụi bây có ý với em gái Tô Quả chứ gì."
"Không có! (Sao có thể!)" Hai người trăm miệng một lời nói.
"Trả lời đồng thanh như vậy, xem ra tụi bây——"
"Tao thề là không có, chúng ta đang trong tuổi ăn học nên lấy việc học làm chủ, quan tâm ba cái chuyện kia làm gì." Trương Vũ nghiêm túc nói.
Hạ Tri nở một nụ cười quái dị rồi đi vào lớp.
"Tao cũng nhớ lời giải thích của mày rồi đó nha."
"Ê! Má thằng Khỉ này!" Trương Vũ và Diêu Viễn đuổi theo.
Tiết cuối buổi sáng là tiết toán số của giáo viên chủ nhiệm, ông thầy Lý cứ nói không ngừng trên bục giảng, tiếng chuông tan học vang lên cũng không nghe, nói tới mười lăm phút nữa mới chịu tan học.
"Tính ra giáo viên tích cực nhất lớp ta chắc chắn là ông thầy Lý, lần nào cũng dạy lố giờ, dưới năm phút là không có bến bờ luôn."
Dọn dẹp xong, Hạ Tri chuẩn bị đến canteen lấy cơm, chờ bốn người kia.
"Tô Quả, cậu muốn đi ăn chung không?"
"Không cần, người nhà mình sẽ mang cơm tới."
Dương Khải Minh 'oa' một tiếng: "Sướиɠ thế!"
"Chỉ tội cho cái đám cải xanh chúng ta phải tự chen chúc trong canteen."
Đào Dật Dương đứng ngoài cửa hối mấy người: "Đi trễ thì không còn đồ ăn đâu, lẹ lên đi."
Vì nhà khá gần trường nên Hạ Tri được xem là học sinh bán trú, buổi trưa ngủ ở ký túc xá, tối mới về nhà.
Như vậy cũng khá tiện, nhưng mỗi buổi trưa đến canteen xếp hàng cùng mấy anh em đều rất cực khổ, lúc đông người còn có thể xếp luôn ra ngoài canteen.
Nếu có thể vọt tới canteen ngay khi vừa tan học, đồ ăn sẽ phong phú nhất, dù vậy đám Hạ Tri không bao giờ có được cơ hội ấy.
"Ăn gà hấp nấm nữa hả?" Hạ Tri liếc nhìn đĩa thức ăn của Trương Vũ.
"Không thì sao, tao ăn vịt xì dầu cả tuần nay rồi."
"Ơ! Khỉ mày lấy đầu cá hả? Ở đâu thế tao cũng muốn lấy."
Lấy đồ ăn xong, mấy anh em tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, Diêu Viễn và Đào Dật Dương còn vừa ăn vừa chơi điện thoại.
Trừ chơi game, bình thường Đào Dật Dương còn có thói quen lướt Weibo, mỗi khi thấy tin tức thú vị sẽ tụ lại chia sẻ với bọn họ.
"Tụi bây cũng to gan thật, lỡ đâu giám thị mà nhìn thấy là kiểu gì cũng bị tịch thu điện thoại." Dương Khải Minh nhắc nhở.
Diêu Viễn gắp hai đũa cơm bỏ vào miệng, ậm ờ nói: "Vậy nên tao mới nạp tiền vô điện thoại cũ đó, trừ cái màn hình hơi sọc với cảm ứng hơi chậm ra thì cũng còn ngon lắm."
Hạ Tri: "Mày siêu thật..."
Sau khi lướt thấy một tin thú vị, Đào Dật Dương lập tức chia sẻ với bọn họ: "Tao mới thấy có người đăng bài về sự khác nhau giữa gián nam gián bắc này. Còn nói nếu gián trong nam là giang hồ xăm trổ thì gián ngoài bắc chính là mấy đứa bánh bèo."
"Tụi bây coi hình người ta so sánh đi." Sau đó còn chìa điện thoại ra cho bọn họ nhìn.
Trương Vũ hét lên: "Đờ mờ tao đang ăn cơm!"
"Hồi đó mày còn vừa coi phim zombie vừa ăn cơm mà, sao không thấy ghê đi."
Hạ Tri mặc kệ bọn họ, nhận lấy điện thoại lướt xem một chút: "Gián ở chỗ chúng ta lớn hơn thật, gián ngoài bắc giống con gián Đức gì có chút xíu đó."
"Hình như gián ngoài bắc còn không biết bay, chúng ta biết bay." Sao lại bỗng nhiên cảm thấy tự hào là thế quái nào.
"Đừng nói nữa, làm tao nhớ đến hồi đó có con gián bay theo tao." Diêu Viễn đỡ trán.
Hạ Tri cười y: "Con đó chắc chắn là gián cái, thích mày nên mới muốn bắt mày về làm gián đực đó."
"Ủa alo, có định để tao ăn cơm nữa không."
Đám con gái ngồi bàn kế bên nhìn họ bằng ánh mắt kỳ dị, người bàn này bị cái gì vậy trời, đang ăn cơm mà nói ba cái chuyện ở đâu không.
"Được rồi nghỉ nói, ăn cơm đi." Đào Dật Dương ngừng chủ đề này lại, nếu cứ nói tiếp thì không ăn được nữa thật.
Trương Vũ bỗng nhiên chỉ vào tô cơm của Hạ Tri: "Kìa Khỉ, hình như trong cơm của mày có con gián kìa."
Hạ Tri đánh hắn: "Đã nói là không nhắc đến gián nữa mà, sao mày nói hoài vậy."
"Không phải, Khỉ, hình như trong cơm của mày có gì đó thiệt á." Sắc mặt những người khác cũng từ từ thay đổi.
Nụ cười của Hạ Tri chợt tắt, cúi đầu nhìn thử, giữa cục cơm mà ông chú múc cho cậu, nửa cái xác gián nâu lộ rõ trước mắt mọi người.
"Cái lùm mía?"
Cơn thèm ăn lập tức biến mất, lúc nãy cậu còn ăn cơm, sẽ không sao chứ?!
Ăn trúng con gián hay cọng tóc trong canteen không phải là chuyện lạ, nhưng cậu không ngờ rằng có một ngày mình sẽ ăn trúng. Hạ Tri cảm thấy dạ dày mình cuồn cuộn, cảm giác muốn nôn mửa không ngừng xông tới.
"Ê Khỉ mày không sao chứ, có cần đến phòng y tế xem thử không." Mọi người quan tâm, ai cũng chẳng còn tâm trạng để ăn tiếp.
Đào Dật Dương lẩm bẩm: "Không thể nào, tao mới vừa nói đến gián với tụi bây, Khỉ lập tức ăn trúng gián, linh thế nhở."
"Đừng nói nữa, bây giờ tao phải đi rửa dạ dày súc miệng đây."