Một Ngày Nọ Người Chồng Ghét Tôi Đột Nhiên Mất Trí Nhớ

Chương 60

Florentine có xu hướng hành hạ đối thủ mà cô ghét đến chết. Nhưng cô không có khả năng làm vậy với Owen.

Vì vậy, cô đã nghĩ ra một kế hoạch để hủy hoại Lily, người mà Owen vô cùng ám ảnh.

Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, giờ đây Lily đã rơi vào tay Lennon Chester. Đến bây giờ, lẽ ra cô ta nên rơi vào trạng thái khung hoảng tinh thần rồi.

Florentine nhận thấy rằng Lennon không thoải mái vì những tin đồn gần đây rằng "mối quan hệ của cặp đôi Valentino đã trở nên tốt đẹp hơn", và anh ấy nóng lòng muốn có được Lily bất cứ lúc nào.

Thật dễ dàng để thu hút anh ta. Lennon dường như có ý định bắt cóc Lily và bỏ tù cô ấy, và Florentine thích ý tưởng về cái kết khủng khϊếp mà Lily Everett sẽ phải đối mặt.

Nhìn thấy Lily bị hủy hoại như vậy sẽ khiến Owen nổi cơn thịnh nộ.

Anh ta sẽ không tức giận vì "Lily đã bị hỏng."

Anh ấy sẽ vô cùng tức giận vì Lily đã bị hủy hoại bởi một người nào đó không phải anh ta.

Owen Everett là loại quái vật đó.

"…Owen tên khốn chết tiệt... Tôi muốn thấy khuôn mặt đó nhăn nhó..."

Cô ghét cả Owen và Lily. Hơn bất cứ điều gì, cô ấy không thể chịu được ý nghĩ rằng Lily đang sống một cuộc sống hạnh phúc với Công tước Valentino bởi vì. Nó làm cô khó chịu vô cùng.

Florentine đã ở đây, đau khổ như thế này…

Lily Everett. Ai biết rằng cô ta đang nghĩ gì?

Chính lúc đó.

Cô nghe đâu đó có tiếng bước chân nhè nhẹ. Florentine, đắm chìm trong hận thù và tự ti, ngẩng đầu lên.

Cộpp,cộpp. Tiếng giày gót thấp va vào nền đá lúc nhẹ lúc nặng. Florentine nhanh chóng nhận ra đó không phải là dáng đi của cai ngục.

Đó là Owen.

Mọi nơi đều tối nên cô không thể nhìn thấy vị khách không mời, nhưng Florentine chắc chắn.

Chủ nhân của những bước đi uể oải nhưng mạnh mẽ này rõ ràng là Owen Everett. Anh ta luôn có trọng lượng và khí chất riêng, dễ dàng nhận ra ngay cả trong bóng tối.

Cộp, vị khách không mời cuối cùng cũng dừng lại trước phòng biệt giam của Florentine. Một hình bóng quen thuộc run rẩy trong bóng tối sau song sắt.

…Anh ta dường như đang tự cười một mình.

Giọng nói theo sau tất nhiên là của Owen.

"Thật hài hước."

“…….”

Florentine lườm anh dữ dội. Cô không thể tha thứ cho việc Owen đối xử với cô như một món đồ mà anh đã vứt bỏ, mặc dù cô đã rất chân thành với anh.

Cô nghĩ chỉ có thể lấy đi mọi thứ khỏi tay người đàn ông đó, từ từ phá hủy từng thứ một thì sẽ cảm thấy tốt hơn.

Nhưng cô không thể làm gì khi bị giam cầm. Hơn nữa, việc cô phải đối mặt với Owen với khuôn mặt như vậy là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được.

Florentine hỏi, người cô run lên vì giận dữ.

"Tại sao anh ở đây?"

Câu trả lời nhanh chóng trở lại.

“Tôi đến gặp vị hôn phu cũ vì nghe nói cô ấy đang ở trong tù như một kẻ ăn mày. Tôi muốn gặp Lennon Chester, và tôi muốn gặp cô.”

Một tiếng cười nhỏ lại đến. Anh đang cười nhạo cô. Florentine nôn nóng nhảy dựng lên. Còng tay và xiềng xích quanh cổ tay và mắt cá chân của cô kêu lên khi chúng cọ xát vào nhau.

"Đồ khốn. Anh có nghĩ rằng tôi sẽ ở lại đây mãi sao? Ngay khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ trả thù tất cả các người! Tôi cũng sẽ hủy hoại cả Lily Everett!”

Vào thời điểm đó, đôi mắt của Owen đã thay đổi hoàn toàn.

Đôi mắt màu chàm của anh bắt gặp một tia lạnh lẽo. Không khí lạnh bắt đầu tràn ngập trong một lớp sương trắng như được tạo lên ngay lập tức trên các bức tường, sàn nhà và các thanh sắt.

Florentine nhăn mặt dữ dội và lùi lại. Cười trước sự sợ hãi trắng trợn của cô, Owen, với một nụ cười nhẹ, mở song sắt và bước vào phòng giam.

“Làm thế nào, làm thế nào mà …”

“Bây giờ điều đó có quan trọng không?”

Trên tay Owen là một chùm chìa khóa. Anh vẫy nó trước mắt Florentine, rồi ném nó vu vơ qua chấn song, ra ngoài hành lang.

Tiếng kim loại chạm vào nền đá vang lên chói tai.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Owen, người đã rút ngắn khoảng cách ngay lập tức, túm lấy cổ áo Florentine.

“Ách!”

Florentine đang vùng vẫy thì bị Owen nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Florentine thở hổn hển.

“Nghe này, vị hôn thê cũ.”

“Gừ…!”

“Lily Everett là của tôi. Thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi đã nuôi dạy cô ấy. Tôi đã tạo ra cô ấy. Tôi là người sẽ cứu hoặc gϊếŧ cô ấy.”

Sau khi nói xong, Owen thô bạo ném Florentine đi.

Lăn lộn trên sàn đá lạnh và cứng, Florentine ngẩng đầu lên, cố gắng thở hổn hển. Sương giá thấm xuống sàn nhà bám vào cơ thể và quần áo của cô. Florentine hung dữ trừng mắt nhìn Owen, lúc này đang đứng trước mặt cô.

Trong bóng tối dày đặc, đôi mắt anh sáng lên với một tia nhìn hiểm ác.

"Tên thần kinh…"

Cười ngắt quãng, Florentine ngồi xổm trên sàn, chỉ vào Owen.

“Nói cách khác, anh cũng đang hủy hoại cô ấy. Đồ điên! Anh không nghĩ rằng Lily sẽ ghét anh sao?!”

Owen đáp lại với vẻ mặt bình thản.

“Chà, cô ấy có thể ghét tôi. Nhưng."

Anh áp môi mình vào tai Florentine và thì thầm bằng một giọng vui vẻ.

Rất tử tế, như anh đã làm với vị hôn thê ngày xưa.

"Cô nói đúng. Tôi sẽ hủy hoại Lily và khiến cô ấy hoàn toàn là của tôi.”