Xuyên Thư Thành Nữ Xứng Hào Môn Gánh Vác Nữ Chủ

Chương 21

Sau khi không biết chơi nhiều ít.

"Cẩn thận, cẩn thận, cô đừng đứng lên, còn thừa lại hai cái đều ở bụi cỏ đối diện, nguy hiểm thật sự."

"Tôi biết rồi, cô an tĩnh chút đi, nếu không phải do cô rơi thành hộp xuống đất, tôi sao có thể bị như vậy?"

"Tôi biết chính mình là đồ ăn, hạ gục tôi tranh thủ sống được chút thời gian, là được rồi đi."

"Hành, an tĩnh chút giúp tôi chú ý động tĩnh ở đối diện."

"Minh bạch minh bạch."

Cố Lê Chu vừa vào cửa liền nghe được đối thoại như vậy, cô xem qua, chỉ thấy trên sô pha hai người cực gần, cùng bộ dáng hết sức chăm chú, chuyên tâm nhìn chằm chằm di động, ngay cả cô đi vào đều không chút hay biết.

Đây là... Đang chơi game?

"Ra tới! Bên trái, aizzz không đúng, bọn họ tách ra ở hai bên!"

"Ân, tôi thấy được."

Cùng với một trận tiếng súng kịch liệt.

"Chúng ta... Lại ăn gà?"

"Ân."

Khương Dĩnh vui vẻ rõ ràng, nhịn không được hôn đại công thần Lâm Lâm một ngụm, cười đến vẻ mặt thỏa mãn: "Tôi chưa từng ở trong trò chơi như vậy *dương mi thổ khí quá, cảm giác thật sự quá sung sướиɠ."

* dương mi thổ khí: mở mày mở mặt (nguồn facebook)

Lâm Lâm bị hôn một cái:....???!!!

Cố Lê Chu bàng quan: Nga? Còn có thể như vậy, đã học được, học được.

Lâm Lâm phản ứng lại, vẻ mặt thống hận mà nhìn Khương Dĩnh: "Cô không biết xấu hổ!"

Trong giọng nói rất có vài phần hận sắt không thành thép.

Nói xong cũng không đợi Khương Dĩnh nhanh phản ứng, nàng trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, trời có biết nàng lúc này không nghĩ nhiều lại nhìn thấy người này!

Nhưng nàng mới vừa đi hai bước liền ngốc: "Cố, Cố tổng!"

"Ân." Cố Lê Chu gật đầu, chậm rãi từ túi xách lấy ra một bao khăn giấy, rút ra một miếng đưa qua Lâm Lâm: "Bên trái trên mặt kĩ kĩ một chút."

Lâm Lâm sửng sốt một giây, phản ứng được ý Cố Lê Chu chỉ cái gì, mặt nhanh liền đỏ, tiếp nhận khăn giấy chạy ra khỏi cửa.

Cố Lê Chu nhìn nàng chạy trối chết, bình tĩnh đóng cửa lại, xoay người đi đến ghế ngồi xuống.

"Khương Dĩnh, cô cùng trợ lí của tôi rất quen thuộc?" Cố Lê Chu nhìn tới nữ nhân xinh đẹp, phỏng chừng nàng chính là Khương Dĩnh.

"Mới vừa quen biết." Khương Dĩnh ngồi xuống đối diện Cố Lê Chu, cười cười: "Lâm trợ lý rất thú vị, Cố tổng nếu nguyện ý vì chúng ta về sau công tác còn nhiều tiếp xúc, tôi cảm thấy tôi cùng nàng có thể trở thành bằng hữu tốt."

Cố Lê Chu nghĩ đến Lâm Lâm chạy trối chết, lại thấy Khương Dĩnh phong khinh vân đạm dường như việc gì cũng chưa phát sinh qua, trong lòng liền sáng tỏ.

Nga, đây là da mặt dày.

"Cô rất hài hước." Cố Lê Chu thái độ nghiêm túc chút, nhìn nàng hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Khương Dĩnh nâng tay phải, oai nị nói: "Tôi có hai việc tìm Cố tổng."

"Thứ nhất, về Ngô lão điện ảnh, tôi muốn một cơ hội, thứ hai, tôi muốn hỏi Cố tổng một chút, cô cùng Bạch Khuynh Ngôn quan hệ thực tốt sao?"

Cố Lê Chu biết nàng sẽ hỏi về sự tình điện ảnh, nhưng vấn đề sau làm cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Còn có thái độ này của nàng, cũng không giống như là cần người hỗ trợ.

Cố Lê Chu châm chước một lát, không nhanh không chậm nói: "Ngô lão thử kính phải dựa vào bản lĩnh, cùng hắn chào hỏi một cái liền không khó cho cô đi thử xem, cuối cùng được tuyển hay không, phải xem chính cô."

"Cái này tôi minh bạch." Khương Dĩnh gật gật đầu, thấy Cố Lê Chu nói đến này liền ngừng, không cấm ý nói: "Cố tổng nhanh cho cái đáp án đi."

Cố Lê Chu không biết như thế nào liền nghe ra giọng nói của nàng nghiêm túc, không khỏi hạ mi: "Khương Dĩnh cô kêu tôi là cái gì?"

"Tôi kêu cô là Cố tổng."

"Cái này cô thật ra biết rất rõ, cô rõ ràng biết hay không về việc bát quái chuyện của cấp trên là không thể liêu lại? Này còn là ở trước mặt tôi hỏi thăm, trắng trợn táo bạo, cô thật hảo không an phận a."

"......"

Cố Lê Chu thấy nàng trầm mặc, mở miệng chọc chọc: "Nói chuyện."

Khương Dĩnh cũng không trầm mặc lâu, nhấp môi buông lời, nàng thản nhiên nói: "Kỳ thật người tôi hỏi thăm không phải Cố tổng, mà là Bạch Khuynh Ngôn."

Cố Lê Chu:...... Ân?!

Cô nghe được lời này, liền ngăn không được đại não bắt đầu gió lốc.

Cái gì? Hỏi thăm Ngôn Ngôn?

Từ từ, tin tức có chút lớn, chẳng lẽ... Đây là vừa ra tuồng, mặt ngoài là đối thủ nhiều năm một mất một còn, trên thực tế lại yêu thầm đối thủ một mất một còn nhiều năm?

Cố Lê Chu trong đầu nghi hoặc mà hiện ra khuôn nhan thịnh thế của Bạch Khuynh Ngôn, trán ve mày ngài, da trắng mạo mỹ, nhu nhược đáng yêu...

Càng nghĩ càng thấy chính mình đoán đúng rồi.

Cố Lê Chu nhịn không được sắc mặt cứng đờ: Sách a, tôi TM mới vừa giương buồm xuất phát liền gặp tình địch a!

Hai người đột nhiên lâm vào một loại trầm mặc kỳ quái.

Khương Dĩnh mắt thấy Cố Lê Chu sắc mặt càng ngày không tốt, trong lòng cũng kinh ngạc, không nghĩ tới cô đối với Bạch Khuynh Ngôn để bụng, hỏi thăm bát quái thái độ cô còn tốt, mới vừa nói một câu hỏi thăm Bạch Khuynh Ngôn, không khí liền ngưng trọng như vậy?

OK, tôi sợ rồi.

Xác minh xong, hai người thật ra là bằng hữu thật.

Chính mình về sau cùng Bạch Khuynh Ngôn mặt ngoài vẫn làm bằng hữu, cũng chú ý không cần đi đến nhân gia trước mặt làm yêu, miễn cho bị khó dễ.

Khương Dĩnh ho khan một tiếng, phảng phất có thể đánh vỡ trung gian xấu hổ không tiếng động của hai người, nhưng sự thật đã chứng minh, nàng suy nghĩ nhiều, mắt thấy Cố Lê Chu đã nhăn mi lại, nàng cảm thấy chính mình không thể tiếp tục trầm mặc: "Cố tổng, tôi hiểu được, cô cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ an phận thủ thường, sẽ không mang đến phiền toái cho công ty, cũng sẽ không mang phiền toái cho cô."

Cố Lê Chu tự mình giải thích là nàng sẽ không vì cảm tình trong lòng mà cô phụ công ty.

Cho nên nàng mới yêu thầm Ngôn Ngôn nhiều năm, an phận thủ thường.

Lúc này cảm giác chính mình lập tức hiểu được chân tướng.

Cố Lê Chu lòng tràn đầy phức tạp: "... Vậy là tốt rồi." Đáy lòng không khỏi thở dài, bằng không làm gì? Chẳng lẽ nói cố lên?

Tuyệt đối không có khả năng đó.

Lại nghĩ đến vừa mới đáp ứng cho nàng thử kính, Cố Lê Chu trong lòng tức khắc hối tiếc không kịp; "Cô có muốn hay không xem kịch bản khác, cũng là kịch bản tốt, còn có thể lấy giải."

Khương Dĩnh lắc đầu: "Tôi cảm thấy điện ảnh của Ngô lão xác suất lấy giải rất lớn."

Cố Lê Chu bám riết không tha nói: "Ngô lão bên kia có thể thử kính được xác suất cũng không lớn, cô xác định không suy xét mặt khác?"

"Không suy xét." Khương Dĩnh nhìn Cố Lê Chu, buồn bã nói: "Cố tổng là muốn đổi ý? Nãy giờ hình như còn chưa đi qua nửa giờ đi."

"Không phải, tôi không phải loại người nói không giữ lời, chẳng phải tôi đang cho chính cô lựa chọn sao, cũng không bức ép cô, dù sao muốn lấy được nhân vật nữ chủ cũng không dễ dàng." Cố Lê Chu nâng cốc nước trên bàn nhấp một ngụm, lành lạnh, vừa lúc có thể giảm bớt chút nóng nảy trong lòng: "Nói vậy chắc cô sẽ không muốn diễn vai phụ đi."

"Tôi xác thật không nghĩ đến vai phụ." Khương Dĩnh nghĩ đến mới nãy không thoải mái, suy nghĩ liền *chụp mông ngựa: "Nhưng đây là phim của Ngô lão, nhà đầu tư lớn nhất vẫn là bổn gia công ty Thiên Duyệt, dư lại một nữ chính, nếu Bạch Khuynh Ngôn nói tới diễn, tôi đây diễn vai phụ cũng được, nàng kỹ thuật diễn tốt, cho nàng đóng cũng không lỗ."

*chụp mông ngựa, vuốt mông ngựa: hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích. (nguồn:hoavanshz.com)

Cố Lê Chu: "......"

Thấy Cố Lê Chu không nói lời nào, Khương Dĩnh cảm thấy chính mình vuốt mông ngựa còn chưa đủ, lại nói: "Nói không chừng đến lúc đó nàng có thể lấy được giải ảnh hậu, tôi cũng có thể lấy giải nữ phụ tốt nhất, cái này cũng khá tốt."

Cố Lê Chu: "...... Nga." Không chỉ muốn cùng nhau đóng phim, còn muốn cùng nhau lấy giải? Ha hả, quả nhiên, vở kịch đã trở thành sự thật.

Cố Lê Chu cảm giác chính mình khóe miệng cứng đờ có chút cười không ra.

Khương Dĩnh mạc danh có chút cảm giác sai sai khi vuốt mông ngựa, nhưng nàng cũng không rõ sai nơi nào, chẳng lẽ do nàng đã chụp quá mông ngựa, cho nên quá mức mới lạ, chụp không tốt?

Nhìn Cố Lê Chu nghiêm túc biểu tình, nàng bất đắc dĩ mà tiết khí, cảm thấy vuốt mông ngựa thật quá khó khăn.

Vì thế một trận trầm mặc kỳ quái.

Khương Dĩnh thử mở miệng: "Cố tổng, cô không có gì muốn nói sao?"

Cố Lê Chu trong lòng không cao hứng, nhưng trên mặt mạnh miệng nói: "Nga, vậy cô cố lên."

"Mượn ngươi cát ngôn." Khương Dĩnh tuy rằng cảm giác lão bản nhà mình những lời này không quá đi tâm, nghe còn có điểm miễn cưỡng, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên nhận lấy.

"Kịch bản kia..."

"Bên ngoài tìm Lâm Lâm."

Nghe thấy câu nói, Khương Dĩnh hoàn toàn ngồi không yên, nàng đã sớm muốn chạy, nề hà không khí không tốt, vẫn luôn không tìm được thời cơ mở miệng rời đi tốt nhất, cơ hội trước mắt đã tới.

"Vậy không quấy rầy, Cố tổng hẹn gặp lại."

"Ân."

Cố Lê Chu lấy di động điện cho nói tin tức Lâm Lâm xong, liền nằm liệt trên ghế, trong đầu óc nghĩ đều là không tốt, buổi sáng thấy Ngôn Ngôn không thích chính mình, hiện tại lại phát hiện tình địch, tình địch còn không phải là Cung Thiên Thành không có đầu óc.

Liền rất bực bội.

Thích người bị người khác nhớ thương, trong lòng thật sự không dễ chịu.

Cố Lê Chu trong tiềm thức cảm thấy chính mình quá nhạy cảm, từ sau khi loáng thoáng cảm nhận được chính mình đối với Bạch Khuynh Ngôn có cảm tình khác, liền tổng có luyến ái hay không, chính mình căn bản còn không khống chế được.

Đã như vậy, cô còn phải đuổi kịp tốc độ não bộ Lý Tiểu Kỳ.

Mỹ nhân bất đắc dĩ thở dài.

Bên ngoài văn phòng, Lâm Lâm nhận được tin của Cố Lê Chu, tìm được bưu kiện phía trước, ngựa quen đường cũ mà đem kịch bản vừa tìm ra đóng dấu một phần.

Đương nhiên, Khương Dĩnh thời điểm lại đây, kịch bản còn chưa có ấn xong.

"Đây là kịch bản?"

Lâm Lâm một ánh mắt cũng chưa cấp đến nàng, lại ngại với chức nghiệp đã tu dưỡng liền "ân" một cái.

Khương Dĩnh thấy nàng đối với chính mình thái độ lạnh nhạt thật sự, trong lòng cũng không thế nào để ý, mặc vài giây, nói: "Vừa rồi bởi vì cô dẫn tôi ăn gà vài lần, nên tôi mới kích động quá mức, thế mới......"

"Nói như vậy vẫn là tôi sai?" Lâm Lâm không chờ nàng nói xong liền không cao hứng nói.

"Không phải." Khương Dĩnh phủ nhận.

"Đừng nói nữa, xóa bạn tốt đi." Lâm Lâm vẫy vẫy tay, đem kịch bản đóng dấu ra tới, thuận tay đưa qua: "Hảo, Khương tiểu thư đi thong thả không tiễn."

Khương Dĩnh đem kịch bản tiếp nhận, nhìn Lâm Lâm xoay người, trong lòng không nghĩ lý do, nàng theo bản năng mà giữ chặt người, cọ xát nói: "Đừng xóa bạn tốt, hết thảy đều hảo thuyết."

"Liền bởi vì tôi là vương bài mạnh nhất? Khương tiểu thư điểm mấu chốt của cô là?"

"Hết thảy đều hảo thuyết."

"Cô trước buông ra, ở công ty không cần lôi lôi kéo kéo."

"Hết thảy đều hảo thuyết." Khương Dĩnh trong lòng yên lặng bồi thêm một câu, ở bên ngoài công ty liền có thể lôi lôi kéo kéo?

"Khương Dĩnh, cô là máy đọc lại sao?"

"...... Hết thảy đều hảo thuyết." Bởi vì nàng không có biện pháp, cho nên chỉ có thể chơi xấu lặp lại một câu này.

"......"

Cố Lê Chu ở văn phòng bên này đến mấy giờ, di động vang lên một tiếng, mở ra vừa thấy tin nhắn của Lý Tiểu Kỳ: Cố tổng, buổi chiều cô có trở về ăn cơm không?

Cố Lê Chu bĩu môi, vì cái gì không phải Ngôn Ngôn nhắn tin tới hỏi, trong lòng không cao hứng, cũng không nghĩ chạy trở về, bằng không lát nữa ở trên bàn cơm còn phải miễn cưỡng cười vui một hồi.

Cô sâu kín thở dài, trả lời một câu: Không trở về, các cô đem đồ ăn buổi sáng hâm nóng, ăn đỡ chút đi.

Bên kia thực mau nhắn trả: Ân, trên đường chú ý an toàn.

Cố Lê Chu nhìn thấy tin nhắn này, trong nháy mắt cảm thấy giống như ngữ khí Bạch Khuynh Ngôn, nhưng lại nghĩ đây là Wechat Lý Tiểu Kỳ, nàng sao lại dùng WeChat của người khác, liền mất mát đưa điện thoại buông xuống.

Mà bên kia, Lý Tiểu Kỳ nhìn người cầm di động mình, Bạch Khuynh Ngôn dùng WeChat của mình, tâm tình thập phần phức tạp, trước khi Cố tổng xuất hiện, nàng có khi nào nhìn thấy Bạch lão sư như vậy a, lại vừa ra sống thấy lâu hệ liệt.

Trước mặt đột nhiên đưa qua di động, Lý Tiểu Kỳ tập trung nhìn vào phát hiện là của chính mình, không khỏi lắm miệng một câu: "Bạch lão sư, không cần?"

Bạch Khuynh Ngôn lắc đầu: "Cô ấy không trở về."

"Dùng WeChat của người nhắn cho Cố tổng, cô ấy khẳng định sẽ về." Lý Tiểu Kỳ nghĩ đến hôm nay hai người quái quái, trong lòng phỏng chừng các nàng khả năng cãi nhau, vì thế xúi giục nói: "Phát phát thử xem, hơn nữa Cố tổng nhận được tin nhắn của người khẳng định sẽ cao hứng nhiều."

Bạch Khuynh Ngôn nghĩ đến sự tình ở phòng bến lúc trước, trong lòng còn có điểm biệt nữu, không biết cùng Cố Lê Chu nói cái gì, bên cạnh Lý Tiểu Kỳ còn đang nhìn nàng, nàng không khỏi nói: "Di động ở phòng ngủ, không ở trên người."

Lý Tiểu Kỳ vừa nghe lập tức ân cần nói: "Ở phòng ngủ chỗ nào a, em đi lấy."

"......" Kỳ thật nó ở trong túi quần của nàng.

Thấy Lý Tiểu Kỳ nóng lòng bộ dángnmuốn thử, Bạch Khuynh Ngôn bất đắc dĩ mà nói: "Không cần, tôi vừa lúc muốn trở về phòng ngủ xem kịch bản."

"Vậy được rồi." Lý Tiểu Kỳ thu hồi mũi chân, cười thúc giục thúc giục: "Bạch lão sư, vậy cô mau đi đi." Không chừng Cố tổng nhìn thấy tin nhắn của cô trong lòng cao hứng liền gấp trở về đó, hắc hắc hắc.

Bạch Khuynh Ngôn trở về phòng ngủ, đưa điện thoại di động lấy ra click mở WeChat Cố Lê Chu, lại phát hiện hai lịch sử trò chuyện chỉ có ít ỏi mấy câu, phía dưới đều trống một mảng lớn.

Bạch Khuynh Ngôn mím môi, do dự mà click mở khung thoại, nửa phút sau, đánh bốn chữ gửi qua: Nhớ ăn cơm.

Tin sau khi đi qua, trong lòng cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều.

Nàng đến ban công ngồi xuống sô pha nhỏ, đưa điện thoại di động đặt ở bàn nhỏ thượng, ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, mãn nhãn màu xanh thẳm, còn rất sáng sủa, phỏng chừng hôm nay trong vòng đều sẽ không trời mưa.

Nàng nghĩ Cố Lê Chu có lẽ không có bị thói quen có ô dù che, rốt cuộc thân là Cố gia thiên kim, từ nhỏ bên người sẽ có rất nhiều người chiếu cố, cũng khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ sinh hoạt chi tiết.

Nghĩ vậy, Bạch Khuynh Ngôn lại tự mình phủ định mà lắc lắc đầu.

Nàng nhớ tới đối phương một tay làm đồ ăn tốt, trong mắt đột nhiên nhiều phần ý cười, cũng không biết người này như thế nào có thể đi học một tay hảo trù nghệ, nếu là ra ngoài nói Cố gia tiểu thư thực sẽ nấu cơm, phỏng chừng đều không có ai tin.

Còn có lần trước mắt cá chân nàng bị thủy tinh làm bị thương, là Cố Lê Chu phát hiện trước tự thân bôi thước cho nàng, ở trên xe nói Vu Hiểu trở thành người đại diện của nàng, chính mình trong lòng cố kỵ cùng mâu thuẫn, Cố Lê Chu không chỉ nhận thấy được còn cố ý giải thích.

Tinh tế lại săn sóc.

Nhận thức tới nay, Cố Lê Chu đều vì chính mình suy xét.

Có thể từ rất nhiều chi tiết cảm nhận được nàng hảo, ngược lại cẩn thận chỉ là chi tiết duy nhất nàng ưu điểm.

Như vậy trong chốc lát, chung quanh vẫn là thập phần an tĩnh.

Bạch Khuynh Ngôn cũng cảm thấy an tĩnh quá mức, một chút động tĩnh đều không có, con ngươi màu nâu nhìn về phía di động trên bàn, màn hình di động ám tối.

Nàng nhịn không được duỗi tay cầm tới điện thoại di động, click mở WeChat, vẫn chỉ có câu mà chính mình trước đó gửi nhớ ăn cơm.

Bạch Khuynh Ngôn nhăn mi đẹp, trong lòng nghi hoặc, Cố Lê Chu hôm nay rất bận sao?

Trong lòng chờ mong thất bại, nàng thoáng mất mát mà đưa điện thoại di động buông, suy đoán khả năng người nọ quên ăn cơm có bao nhiêu lớn.

Nhưng nàng không biết, đối tượng chính mình lo lắng lúc này lại đang ở trong văn phòng ngủ ngon.