Phòng 8302.
Cố Lê Chu thấy Bạch Khuynh Ngôn cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm sau phòng khách, cô cũng cầm lấy quần áo đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ phòng tắm thoạt nhìn rất lớn, bồn tắm là cho hai người, pha lê vẫn là ma sa.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng áp xuống điểm hơi mất tự nhiên, giơ tay đem lễ phục đã cởi ném tới trên ghế, sau đó vào phòng tắm.
Mở ra nước ấm sau, gương chậm rãi bị hơi nước mơ hồ, Cố Lê Chu cũng chậm rãi khởi xướng lăng tới, cô đã nói quản gia chuẩn bị tốt quần áo cho hai người, không nghĩ tới liền không chỉ có chuẩn bị nội y, mà còn là gợi cảm ren hình! Nhớ lại lúc nãy vừa mới bị Ngôn Ngôn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua, cô trong lòng liền có điểm hoảng, Ngôn Ngôn sẽ không ở trong lòng loạn tưởng cô là loại gì đi?
Nhưng khí chính là, cô trừ bỏ không yêu tha thiết gợi cảm ren thì cô cũng không biết Ngôn Ngôn kích cỡ là nhiều hay ít a, nếu thật là biết thì còn chưa tính, cô cũng thật oan uổng.
Ai có thể nghĩ đến Lưu quản gia có thể chu đáo vạn năng như vậy, cô rốt cuộc vẫn là đã coi thường năng lực của ông rồi.
Bất quá, nhìn ra tới nói, hẳn là không thể nhỏ hơn so với mình, Cố Lê Chu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại cuống quít mà ngẩng đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu, một tay đỡ ngạch: Chính mình rốt cuộc đang làm gì a?!
Cô vội vàng tắm xong dùng khăn lông lau khô thân mình, mặc tốt quần áo đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng giương mắt liền nhìn đến Bạch Khuynh Ngôn đứng ở cửa sổ sát đất bên, giống như là đang đợi chính mình.
Cố Lê Chu:!
Nàng từ khi nào tiến vào đây? Đây chính là kính mờ!!!
"Tôi thấy bên ngoài không có ai, liền tiến vào nhìn xem Cố tiểu thư có ở đây không."
Bạch Khuynh Ngôn nghe thấy trong phòng tắm người ra tới, lúc này mới xoay người, ngữ khí bình tĩnh mà nói, tóc dài rối tung đem lỗ tai hồng hồng của nàng che lại rất khá, làm nàng thoạt nhìn bình thường vô dị.
Nàng tiến vào thời điểm, xác thật thấy được một ít... Ân, dáng người thực tốt, nhưng nàng cũng không phải là cố ý.
"Ân, đừng gọi tôi là Cố tiểu thư, cứ kêu tôi là Lê Chu đi." Cố Lê Chu dừng một chút, cảm thấy vẫn là cần thiết cường điệu:
"Chúng ta đã là bằng hữu."
"Cô đối với bằng hữu đều tốt như vậy sao?" Bạch Khuynh Ngôn mỉm cười nói, nàng bản thân là rất mẫn cảm, có thể cảm nhận được Cố Lê Chu đối nàng phát ra thiện ý.
"Có như vậy không thì tôi không biết, nhưng bằng hữu trước mắt liền chỉ có một là cô." Cố Lê Chu từ tủ đầu giường tìm ra máy sấy, triều Bạch Khuynh Ngôn vẫy vẫy tay:
"Mau tới đây, đem đầu tóc làm khô, miễn cho ngày mai không bị cảm."
Bạch Khuynh Ngôn nghe cô nói xong lời nói, ngẩn người, do dự mà có nên hay không qua đi.
Cố Lê Chu thấy người nọ còn ở bên cửa sổ đứng, liền trực tiếp đi đem người kéo lại đây, làm nàng ngồi vào mép giường, chính mình ngồi quỳ ở phía sau thế nàng thổi tóc.
Cảm nhận được ấm áp gió thổi phất ở chính mình trên đầu, Bạch Khuynh Ngôn thoải mái mà thả lỏng xuống dưới, nhưng giây tiếp theo nàng thân mình liền nhịn không được run một chút, sau đó nàng liền nghe thấy đầu sỏ gây tội hỏi:
"Cảm giác có lạnh không?"
"Không có." Bạch Khuynh Ngôn mím môi, nỗ lực bỏ qua dị cảm tê dại trên lỗ tai.
Cố Lê Chu chỉ nghĩ là nàng đang cậy mạnh, một bàn tay đem chăn trên giường túm lại đây, khoác trên người nàng:
"Tắm rửa xong không đem đầu tóc thổi cho khô mà lạ đến bên cửa sổ có gió lạnh thổi, cô đã quên chính mình mới rơi xuống nước không lâu sao? Cũng quá không chú ý thân thể, đem chăn gói kỹ lưỡng đi, miễn cho ngày mai đừng bị cảm thật."
"Nga."
Bạch Khuynh Ngôn cảm nhận được tay trên đỉnh đầu lại bắt đầu động đậy, nàng không cấm cảnh giác mà ngồi ngay ngắn.
Cố Lê Chu không biết trước mắt người ý tưởng, cô chỉ biết suy nghĩ của mình cả đêm đều muốn sờ sờ đầu nàng thế mà giờ thực hiện được dễ dàng, lại còn là quang minh chính đại mà sờ soạng thật nhiều thứ.
Cô có loại cảm giác *tâm hoa nộ phóng, trước mắt cái đầu nhỏ cũng thấy cứ đáng yêu như nào ấy.
*心花怒放 = 心花怒放 tâm hoa nộ phóng như mở cờ trong bụng (trích từ vdict.com)
Bạch Khuynh Ngôn đầu tóc thực nồng đậm, cũng thực nhu thuận, màu đen như tơ lụa bóng loáng mềm mại, làm Cố Lê Chu yêu thích không buông tay, chờ cô đem đầu tóc trong tay đều làm khô, còn không chịu buông tha mà từ ngọn tóc đến đuôi tóc trộm đạo một đoạn.
"Hảo." Cố Lê Chu nói xong lời này, lại nhìn đến trước mắt người giống như có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, vừa mới còn ngồi thẳng tắp bối, hiện tại đều thả lỏng xuống dưới, một bàn tay nâng lên đặt ở mép giường hư chống thân thể.
Cố Lê Chu:......
Chẳng lẽ kỹ thuật thổi tóc của cô rất kém cỏi?
"Muốn tôi giúp cô thổi không?"
Bạch Khuynh Ngôn nhớ tới người nọ ở sau mình đầu tóc đều là ướt, cũng là muốn thổi tóc cho nàng, trong lòng lược có xin lỗi, cho nên nàng cũng muốn giúp Cố Lê Chu đem đầu tóc làm khô.
Cố Lê Chu ngồi vào mép giường, đối với nàng cười cười:
"Không cần, cô đi ra phòng khách trước, tôi phía trước không phải đã nói có lễ vật muốn tặng cho cô sao, liền ở trên bàn trà, đi xem có thích hay không."
Cố Lê Chu nhìn trước mắt người, tóc đen như thác nước, da thịt như chi, mắt hạnh nội có điểm điểm tinh quang, nàng tựa như tiên nữ không dính bụi trần, lại cố tình cách gần mình như vậy, xương quai xanh tinh xảo cùng cái cổ tú kỳ trắng nõn bị bản thân thu hết vào đáy mắt, còn có mấy giọt bọt nước chưa khô lăn ở trên mặt, dọc theo da thịt chảy về phía chỗ không thể miêu tả.
Cô không cấm tại nội tâm mà cảm thán, may mắn chính mình không phải là nam, bằng không chịu sao được bức họa trước mặt này.
Ra vẻ trấn định mà quay đầu, Cố Lê Chu mở ra máy sấy, tiếng ồn che đi âm thanh nuốt yết hầu rất nhỏ do cô lặng lẽ nuốt, giúp chính mình thổi bay tóc tới.
Thấy vậy, Bạch Khuynh Ngôn đành phải đi ra phòng khách, nàng kỳ thật thu được quá rất nhiều lễ vật, nhưng lúc này trong lòng lại có ít có chờ mong cảm.
Bất quá... Trên bàn trà phóng chính là một quyển kịch bản?
Bạch Khuynh Ngôn đem kịch bản cầm lấy, đập vào mắt là bìa mặt in mấy chữ to để《 Nơi nào là nhà 》 mấy cái chữ to, ở dưới chữ to còn có chữ viết đàn hoàng: Đạo diễn Ngô Đồng, biên kịch Tiền Dữ Sinh.
Nàng ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mấy cái kiểu chữ viết kia, nghĩ thầm, đây là lễ vật mà Cố Lê Chu đưa cho sao?
Đoan chính mà ngồi ở trên sô pha, nàng đem kịch bản đặt ở đầu gối mở ra, chậm rãi xem đến nhập thần lên.
Cố Lê Chu thời điểm từ phòng ngủ ra tới, thấy Bạch Khuynh Ngôn đầu nhỏ chính là hơi rũ xuống, nghiêm túc mà lật xem kịch bản, cô bước chân đều phóng nhẹ một chút.
Chờ cô ngồi vào sô pha, người nọ cũng không nâng lên địa vị tới liếc nhìn cô một cái.
Bạch Khuynh Ngôn khi thì gật đầu, khi thì mày hơi chau, tựa hồ quên hết thảy xung quanh, Cố Lê Chu nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng toàn là vui mừng, phảng phất thấy được một bộ hình ảnh tương lai.
Nữ chủ a, định không phụ sở kỳ vọng của cô!
Chờ Bạch Khuynh Ngôn lật xem xong kịch bản, đã đại khái biết kịch bản nói được là cái gì:
Một cái nguyên bản nói về gia đình giàu có muốn sinh ý đầu tư thất bại, một nhà ba người không thể không bán của cải lấy tiền mặt cùng đồ vật sở hữu hoàn trả nợ nần, trở nên nghèo rớt mồng tơi. Nhưng hiện thực thật tàn khốc, chỗ hổng nợ nần vẫn là không thể lấp đầy, cho vay nặng lãi tìm tới nhà, không trả tiền liền không nghỉ, người chồng Lưu Nhân Kiệt vì bảo vệ vợ con mà lao ra liều mạng, cuối cùng từ mái nhà nhảy xuống, chuyện này nháo đến lớn những người đó mới ngừng nghỉ.
Vở kịch lớn của kịch bản từ này bắt đầu, vợ là Võ Tình trong lòng bi thống, mang theo con gái Đình Đình rời khỏi Bạc thành nơi đầy thương tâm này, đi tới An thành, đối mặt với gương mặt mới lạ, bần cùng sinh hoạt, Võ Tình chậm rãi thích ứng, nàng bắt đầu đi làm ở nhà xưởng, chống đỡ chỉ còn nàng cùng nữ nhi ở nhà, công tác ở nhà xưởng sản xuất dây chuyền tiền lương thật không tồi, nhưng cũng sẽ khiến người dần dần chết lặng. Gia đình gánh nặng làm Võ Tình rất mệt, nhưng nàng cũng càng quý trọng sinh hoạt, tại đây đoạn gian nan nhật tử nàng không có từ bỏ chính mình, nàng trong lòng một lần nữa có hy vọng, cũng dần dần tìm về mình cùng tình cảm của ngày xưa, nàng bắt đầu học tập, bài trừ thời gian dùng tri thức phong phú của chính mình, cuối cùng thi đậu chứng chỉ luật sư, lên làm một người luật sư chuyện xưa.
Chuyện xưa thực giản dị, nhưng nội dung lại viết thực tế đả động đến người, một cái hảo kịch bản thật là hiếm có, hơn nữa là hướng về phía đoạt giải.
Lần trước thiếu chút nữa có thể cùng Ngô lão hợp tác, chỉ là công ty cho nàng bộ kịch tiếp theo, đương kỳ đυ.ng phải, cho nên chỉ có thể đẩy bỏ lời mời của Ngô lão sư, lần này Phương Chí muốn nàng quay phim thần tượng, chỉ sợ lại muốn bỏ lỡ.
Nói trong lòng khả năng không có đáng tiếc là không phải, gặp được hảo đạo diễn hảo biên kịch hảo kịch bản đối với diễn viên mà nói, là một cái cơ hội đáng quý, đối với nàng tới nói, càng là một loại hấp dẫn cùng đầu nhập, ở hợp tác, nàng đối với biểu diễn có lẽ sẽ nhận được hoàn toàn một ít tri thức mới.
Bạch Khuynh Ngôn đem ánh mắt từ trên kịch bản dời đi, đem nó khép lại, một lần nữa thả lại trên bàn.
Cố Lê Chu thấy vậy, nghi hoặc nói:
"Không thích cái lễ vật này sao?"
Bạch Khuynh Ngôn lúc này mới chú ý tới trên sofa có thêm một người, nàng nghiêng đầu xem qua, sắc mặt thản nhiên mà nói:
"Thích, chỉ là hiện tại tôi không có thời gian, cô thu hồi đi."
"Chỉ cần hiện tại có thời gian cô liền nhận lấy sao?" Cố Lê Chu hướng tới Bạch Khuynh Ngôn phương hướng xê dịch, hai người khoảng cách kéo gần chút, vươn tay là có thể đυ.ng tới đối phương.
Bạch Khuynh Ngôn nhìn cô ngồi lại đây nghiêng dựa trên sô pha, một bàn tay lót ở sau cổ, một cái tay khác tùy ý đáp ở đĩnh kiều cái mông, tu thân áo ngủ tắc đem mạn diệu thân thể đường cong của cô hoàn mỹ mà thể hiện ra.
Phòng khách đèn so với phòng ngủ mở ra càng sáng, Bạch Khuynh Ngôn đem người trước mặt xem đến càng thêm rõ ràng, tóc đen trên đầu cô khoác trên vai, gương mặt chưa thi phấn trang, có vẻ đẹp tự nhiên, mũi cao thẳng xuống một chút là môi mân sắc khẽ nhếch, giống như nụ hoa hồng phóng đãi ra tới.
Người này hồn nhiên không biết cô ta lúc này có bao nhiêu gợi cảm liêu nhân.
Bạch Khuynh Ngôn bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói:
"Lê Chu lời này là có ý tứ gì?"
Cố Lê Chu nghe thấy Bạch Khuynh Ngôn kêu cô như vậy, trong lòng cao hứng, tươi cười trên mặt đều lớn thêm.
"Muốn cho cô tới Thiên Duyệt."
Thời điểm cô vừa nói lời này ra, thân mình cũng không oai trứ, cả người ngồi thẳng lên, thần sắc cùng ngữ khí đều lộ ra cổ nghiêm túc kính.
Bạch Khuynh Ngôn thân hình một đốn, ngay sau đó thả lỏng xuống, lúc này nàng ngược lại như là tâm định rồi, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn thẳng Cố Lê Chu, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ, tiếng nói mát lạnh:
"Vì cái gì?"
"Cô ngoại hình hảo, kỹ thuật diễn hảo, fans số lượng khổng lồ, trong ngành thuộc về nữ diễn viên có thực lực phi thường, tác phẩm tiêu biểu cũng có rất nhiều, quan trọng là cô mới có 25 tuổi, người trước mắt đều có thể nhìn ra được cô tiền đồ vô lượng, huống chi là làm phó tổng của Thiên Duyệt không ít lần tôi muốn đào cô về công ty, nhưng bọn tôi không dám trắng trợn táo bạo cùng Áo Nghĩa đoạt người, mà Thiên Duyệt không giả, cho nên tôi tới đào cô đi ăn máng khác." Cố Lê Chu nói được có bài bản hẳn hoi.
"Lý do rất đầy đủ, nghe tới cũng rất có sức thuyết phục," nói đến một nửa, Bạch Khuynh Ngôn đột nhiên lời nói vừa chuyển:
"Xem qua phim của tôi rồi sao?"
Cố Lê Chu theo bản năng gật đầu.
Phản ứng này liền khiến cô hối hận, nàng rõ ràng không nhìn được nhiều a, đợi lát nữa nếu có kéo dài đề tài không phải là bị lòi ra sao.
Quả nhiên, cô nhìn đến Bạch Khuynh Ngôn khóe miệng cong cong:
"Đúng không? Kia Lê Chu thích xem bộ phim nào của tôi nhất?"
"Cái này... Thật ra tôi ngày thường rất vội, cho nên không truy kịch, liền ngó qua chỉ vài lần." Cố Lê Chu hoãn hoãn, dùng chân thành ngữ khí tiếp tục nói:
"Nhưng là tôi đã xem qua cô, cô là nữ minh tinh xinh đẹp nhất của tôi từ trước đến nay, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên tôi liền muốn đem cô đào lại đây, cho nên tôi thật sự rất có thành ý, mong hãy tin tưởng tôi, Thiên Duyệt tuyệt đối sẽ thích đáng xử lý tốt giải ước cùng tranh cãi, hơn nữa cô sau khi vào Thiên Duyệt đãi ngộ cùng Vưu Kỵ so sánh biết chỉ có hơn chứ không kém, hiệp ước phúc lợi chờ cũng tuyệt đối cô sẽ vừa lòng."
Một đoạn này lời nói của Cố Lê Chu quả thực hạ bút thành văn, trước kia cô ở thị trường dốc sức làm việc nên gặp được khách hàng phiền toái cũng nhiều đi, này thật sự không tính là gì.
Nhưng giây tiếp theo cô đã bị Bạch Khuynh Ngôn nói đến bị chỉnh thành ngốc.
"Lê Chu đối với tôi tốt như vậy, muốn bao dưỡng tôi sao?" Bạch Khuynh Ngôn nhìn Cố Lê Chu, đột nhiên nói.
Cố Lê Chu:!
"Cô là muốn như thế này sao?" Cô mặt ngoài trấn định, các loại cảm xúc lại ở trong lòng quay cuồng, không đợi Bạch Khuynh Ngôn trả lời, cô lại tự đáp:
"Nghĩ như vậy cũng không sai, vô duyên vô cớ hảo, phần lớn đều có chứa ý đồ."
"Nhưng cô đêm nay thực ngoan ngoãn liền đi theo tôi, lá gan thật đúng là rất lớn, sẽ không sợ tôi thương tổn cô sao?"
Bạch Khuynh Ngôn không dự đoán được cô sẽ nói lời này, tâm tình có điểm vi diệu, ngữ khí không tự giác mà mang hướng nhu hòa:
"Vậy cô sẽ làm tôi thương tổn sao?"
Cố Lê Chu vội vàng lắc đầu:
"Sẽ không, tôi chỉ là muốn đem cô đào đến công ty mà thôi, tuyệt đối không có bất luận suy nghĩ gì gây thương tổn đến cô, đến nỗi... Tiềm quy tắc, tôi cũng thực truyền thống, sẽ không làm loại chuyện này, cô hoàn toàn có thể yên tâm."
Sợ nàng không tin, Cố Lê Chu thậm chí đều chuẩn bị tốt cử trảo thề với trời.
Nhưng mà cô móng vuốt vừa giơ lên một nửa đã bị Bạch Khuynh Ngôn nắm lấy, kéo xuống dưới.
Chủ yếu là kéo xuống về sau, tay cũng không có buông ra, Cố Lê Chu không chút nào để ý, ngược lại nắm lại, lúc này nắm tay cô đều lộ ra cổ kiên định ý vị, lòng tràn đầy muốn đem chính mình nghiêm túc kính truyền qua đi.
Bạch Khuynh Ngôn vẫn luôn là theo bản năng làm ra hành động, nàng là biết cảm giác chính mình trong lòng, tuy rằng các nàng mới vừa nhận thức không lâu, nhưng nàng đối Cố Lê Chu tâm tình lại bất đồng với người khác, nàng có thể cảm giác được người này chân thành, đối với chính mình cũng không có những cái màu sắc rực rỡ ý đồ đó.
Nàng trong lòng không chỉ có cảm kích mà còn có điểm vui mừng.
Nhưng nàng cũng không biết là bởi vì cái gì, lại có loại thái độ tùy ý mặc kệ một người xa lạ nhận thức chưa đến 24 giờ tới gần chính mình
Có lẽ... Là bởi vì Cố Lê Chu lớn lên đẹp?
Cái ý niệm này vừa toát ra, Bạch Khuynh Ngôn đều cảm thấy buồn cười, nàng sống đã 26 năm, vẫn là lần đầu tiên biết chính mình là người bị ngoại hình mê hoặc, chỉ vì nhân gia lớn lên đẹp, liền không chút kháng cự nào mà cùng nhân gia trở thành bạn tốt, cái này nói cho người xung quanh nghe, chỉ sợ cũng chưa có người chịu tin.
"Tôi đã biết." Bạch Khuynh Ngôn thanh âm mát lạnh mang theo vài phần uyển chuyển:
"Kịch bản tôi sẽ nhận."
Cố Lê Chu thấy vậy cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm xuống, giọng nói của cô chắc chắn nói:
"Vậy cô chính là đáp ứng sẽ tới Thiên Duyệt a."
"Trợ lý của tôi có thể cùng nhau tới không?"
Bạch Khuynh Ngôn nghĩ tới Lý Tiểu Kỳ, từ lúc xuất đạo tới nay liền đi theo mình, nếu không mang theo nàng cùng nhau đi, nàng chỉ sợ sẽ khóc lóc thảm thiết.
"Có thể, đương nhiên có thể, cô muốn dùng ai thì liền dùng." Muốn tôi làm trợ lý của cô cũng không có vấn đề gì!
Cố Lê Chu ở trong lòng cảm thán, tôi chính là địa phương phục vụ của cô, cô hảo tôi liền hảo a!
"Tôi không thành vấn đề." Bạch Khuynh Ngôn gật đầu.
Trong tay nhu nhược không xương cảm giác làm Cố Lê Chu nhịn không được thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng xoa bóp, cô cười đến vui vẻ:
"Kia sáng mai trước cùng tôi đi Thiên Duyệt, chúng ta trước xác định hảo ký hợp đồng hạng mục công việc, sau đó nghĩ hợp đồng tốt, chờ cô giải ước sau đó liền có thể trực tiếp ký hợp đồng, được không?"
"Hành." Bạch Khuynh Ngôn gật đầu, cảm nhận được tay mình bị Cố Lê Chu nắm ở trong tay xoa bóp, ngẫu nhiên sẽ bị đυ.ng tới lòng bàn tay, truyền đến ngứa cảm giác.
Nàng dựa lưng vào sô pha, ngốc nhìn ven tường bồn hoa, nghĩ người này như thế nào luôn có nhiều động tác không an phận như vậy.
Cố Lê Chu không biết trong lòng Bạch Khuynh Ngôn có ý tưởng đối với cô như vậy, cô chính là mỹ tư tư, cảm thấy chính mình bước đầu hoàn thành nhiệm vụ thật sự thành công như vậy, cô tin rằng đây sẽ là một cái khởi đầu tốt.
Khởi đầu hảo, dấu hiệu hảo!
Giúp nữ chủ đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, cô tuyệt đối sẽ mã đáo thành công!