"Những ngày gần đây ngoài ồn ào huyên náo chuyện "Trần nhị thiếu nhốt bạn gái cũ", còn có một chuyện khiến cho công chúng chú ý nữa...Cảnh giáo tâm lý học tội phạm của Kinh thị,... Kế tiếp chúng ta sẽ kết nối với giáo sư Lâm, tham thảo vụ án này sẽ giải quyết như thế nào..."
Trong TV, người chủ trì đài tin tức Kinh thị trong màn hình chậm rãi nói, đồng thời kết nối với giáo sư Lâm Vũ.
Giáo sư: "... Mọi người đều biết, vụ án nhốt người phi pháp này cực kì ác liệt, khiến cho không ít người dân chú ý, tại đây chúng tôi tạm thời không nói đến chuyện nạn nhân trãi qua có phải gieo gió gặt bão hay không, đương nhiên, Tô Khâm đến nay vẫn cự tuyệt truyền thông phỏng vấn, cảnh sát vì giữ bí mật tin tức, rất bảo vệ nạn nhân, tôi đối với việc này tỏ vẻ đồng ý, hi vọng Tô Khâm có thể tịnh dưỡng tốt, chuẩn bị sẵn sàng cho lần công tố... Về phương diện khác, luật sư Trần Húc Phong đã đưa ra yêu cầu tiến hành xem xét tinh thần của Trần Húc Phong, thông qua những ngày phát trực tiếp, chúng tôi cũng có thể nhìn ra, tinh thần Trần Húc Phong quả thật có một chút vấn đề..."
"..."
"..."
"Nhưng mà, pháp luật sẽ xem kết quả như thế nào căn cứ vào tinh thần xem xét xét xử lý tình tiết vụ án, khống chế dư luận, bản thân tôi hi vọng pháp luật có thể cho công chúng một câu trả lời thuyết phục... Mới có thể không phục mục đích ban đầu của việc thành lập hệ thống pháp luật của đất nước chúng ta. "
"Được, cảm ơn giáo sư Lâm đã đưa ra suy nghĩ này vì chúng tôi, về vụ án này, đến lúc đó đài chúng ta sẽ phát sóng trực tiếp phiên tòa xét xử..."
"Cạch."
Tô Khâm tắt TV đi, dụi dụi đôi mắt chua xót, đứng dậy mở lon soda ra uống.
Bọt khí lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, cay đắng chậm rãi bao phủ, cô cơ hồ nhịn không được đau đớn muốn nhổ ra.
Nhưng mà cô mạnh mẽ ép xuống, cuối cùng toàn bộ nước soda kia đều chảy vào trong hệ tiêu hóa, tinh thần cô bởi vì thứ này ở trong bụng mà phấn chấn hơn nhiều.
Đây là ngày thứ bảy Tô Khâm được cứu ra.
Khi xuất viện, Tô Khâm cự tuyệt gặp truyền thông phỏng vấn, cô đi tới nhà Tô Khâm đứng tên, xin Lâm Trì Vân cho cô mua một đống đồ ăn dự trữ—— ước chừng khoảng một tuần. Trước mặt hắn, ánh mắt cô mệt mỏi mà bình tĩnh, nói bản thân muốn tránh đi tầm mắt của công chúng một thời gian.
Lâm Trì Vân lúc đó nói gì đó, Tô Khâm kỳ thực nhớ không rõ lắm, nhưng cô còn có thể nhớ được ánh mắt lúc đó của hắn, thương hại lại tự trách, hắn có một khuôn mặt đủ để cho rất nhiều nữ nhân động tâm, mi thanh mục tú, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt chứa nước mắt mà có vẻ trong suốt rõ ràng, giống như một đứa trẻ.
Hắn nói, có muốn hắn giúp cô liên hệ một bác sĩ tâm lý không.
Sau đó sẽ giúp cô làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân.
Tô Khâm nở nụ cười với hắn, lắc đầu cự tuyệt .
Cô nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi một khoản thời gian."
"Bác sĩ tâm lý với tôi mà nói, là không cần, bản thân tôi vẫn có thể. Về phần kiểm tra sức khoẻ, không còn kịp rồi, sau mười ngày hắn không có hành vi gì đối với tôi, kiểm tra rất khó." Cô bình thản nói xong, quả nhiên, nhìn thấy Lâm Trì Vân nhắm chặt mắt, hắn thở dài một hơi.
Nhưng Tô Khâm không biết buồn, nội tâm của cô cũng đủ cường đại, thế giới này, tiếng xấu trên thân thể này, lời nói độc ác đáng sợ của người khác cho tới bây giờ đều không làm cho cô lòng sinh tức giận, cô hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ bản thân còn sống, sao có thể để ý lời người ngoài nói gì?
Đối với cô mà nói, còn có thể sống, có thể sống sót, mấy thứ khác đều không cần để ý.
Tại sao cô phải vì tội danh này mà ngược đãi bản thân, để bản thân mình không vui?
Tô Khâm thái độ quá mức kiên cường, cũng quá mức hờ hững. Lâm Trì Vân phát giác bản thân căn bản không có biện pháp nói thêm gì nữa, hắn chỉ có thể kinh ngạc gật đầu.
Lúc đưa cô về nhà hắn hỗ trợ mua một chút đồ ăn, khi Lâm Trì Vân rời đi đã nói với cô một câu.
Những lời này trong ký ức Tô Khâm vẫn còn rất mới mẻ, rất lâu cũng không thể quên.
Hắn nói: "Tôi không rõ ràng những mối quan hệ của cô, cũng không muốn hỏi đến... Ở trong mắt tôi, cô chỉ là một cô gái vô tội chịu quá nhiều tổn thương , ở sở cảnh sát tôi sẽ cố gắng để có thể hỗ trợ cô."
Hắn ôn nhu, lại chính nghĩa.
Tô Khâm nghĩ, hắn vậy mà không giống mấy người khác, ác độc lại tàn nhẫn gọi cô là "Nữ nhân hám giàu", gọi cô là "Tiện nhân", hắn lại bình thường gọi cô là —— "Cô gái" .
Hắn còn nói, hắn sẽ cố gắng để có thể hỗ trợ cô.
Tô Khâm nắm chặt lon soda, quăng nó vào thùng rác, cô nhìn xuyên thấu qua rèm cửa sổ, thấy được một vòng thái dương.
Màu trứng muối đỏ au, ánh bình minh xinh đẹp hắt ra từ chân trời cực kì mê người, phong cảnh sáng ngời giàu sức sống.
Giống như Lâm Trì Vân.
Tô Khâm cười cười, cô nghĩ, đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp ăn hết rồi.
Hiện tại cũng là thời điểm cô xuất hiện trước mặt công chúng.
... Lấy một lý do hợp tình hợp lý , vĩnh viễn không thay đổi hình tượng nữ nhân hư.
Cô bắt đầu mong chờ, những người đã nói mấy lời ác ý với cô, đối với việc cô hợp tình hợp lý không chút để ý thanh danh làm ra vẻ ta đây, sẽ có phản ứng như thế nào.