Kinh Thị bị lật tung.
Bọn họ vẫn không thể tìm được nơi nhốt Tô Khâm.
Trên màn hình cô gái trẻ tuổi chậm rãi vươn tay đến, phát ra một vài tiếng ho khan. Âm thanh này mất tiếng khó nghe, giống như cô đã rất lâu không nói chuyện —— xác thật là như vậy, mười ngày phát sóng trực tiếp này, bởi vì tác dụng của thuốc, cô một câu cũng không nói, hơn nửa thời gian đều là hôn mê giãy dụa trong bóng đêm.
Lâm Trì Vân không biết cô đến tột cùng có biết Trần Húc Phong phát sóng trực tiếp sinh hoạt của mình khi bị cầm tù không.
Cái này có thể nói là vô cùng lớn mật, hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát, khi phát sóng trực tiếp ngày đầu tiên đã khiến cho tất cả cảnh sát phẫn nộ tới cực điểm, bọn họ dùng hết mọi cách muốn đóng cửa quyền hạn phát sóng trực tiếp này nhưng không ngờ đến phát sóng trực tiếp này căn bản không chịu bất luận khống chế của một nhà tư bản nào.
Trần Húc Phong có thiên phú cầm tù có khác, ở phương diện hacker cũng vậy, Trần gia tài đại khí lớn, Trần Húc Phong là con trai út nên được Trần gia sủng ái hết mực, thuộc hạ có hơn ngàn vạn, vốn có thể vận dụng lưu động cho nên dựa vào năng lực của hắn tạo ra một phòng phát sóng trực tiếp cũng không phải là việc khó.
Bọn họ không đóng được phát sóng trực tiếp này, chỉ có thể nhìn từng ngày qua đi, camera quay được Tô Khâm mỗi ngày bị cầm tù hết tất cả thời gian, cũng quay được Trần Húc Phong cố chấp, quay được bộ dáng hắn hận Tô Khâm lại yêu cô.“Tô Khâm, em đang làm gì vậy?” Trần Húc Phong từ trong bóng tối đi ra, diện mạo hắn đặc biệt anh tuấn, mặc dù cùng cô cùng ăn cùng ở trong tầng hầm, cũng như cũ sạch sẽ, gọn gàng. Ngón tay thon dài tái nhợt cầm cổ tay cô, lưu luyến lại thâm tình mà nhìn chăm chú cô, âm thanh ôn nhu: “ Em đói bụng sao?”
Tô Khâm nâng mắt, nhẹ nhàng nhìn qua, biểu tình trên mặt như cũ không chút dao động, mà Trần Húc Phong lại càng thêm ôn nhu.
Lâm Trì Vân biết, Trần Húc Phong có bệnh tâm thần, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại phát sóng trực tiếp —— khi yêu cô , ở trước màn hình sám hối bản thân cầm tù cô, lại nghiến răng nghiến lợi mà nói hận cô, cô có bao nhiêu hư hỏng, là nữ nhân phóng đãng cỡ nào……
Phát sóng trực tiếp ngôi cao này không cho phép ai lên tiếng, không có công năng đánh thưởng như phát sóng trực tiếp ngôi cao bình thường, nhưng lại có tên phòng.
Bọn họ nhìn trên phòng phát sóng trực tiếp cầm tù này viết tên:
“Tôi yêu Tô Khâm”.
“Tô Khâm, tôi yêu em ——” không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Húc Phong cúi đầu nhiệt tình hôn môi cô lại ôn nhu thổ lộ tình yêu của mình, mà một giây sau ánh mắt lại trở nên lạnh băng oán hận, “Tại sao em lại không yêu tôi?!”
“Em hư hỏng như vậy, nịnh nọt, hám làm giàu lại ác độc ——” Trần Húc Phong từ trong l*иg ngực hừ ra một tiếng cười lạnh, hắn cắn một ngụm lên đầu ngón tay cô, Tô Khâm như cũ mặt không đổi sắc, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, như là nhìn một con chó dơ bẩn vô cớ gây rối dùng hết cách muốn lưu lại ấn ký trên người cô.
“Tôi có tiền như vậy, tại sao em không nhìn tôi?”
“Tô Khâm, Tô Khâm, Tô Khâm ——”
Đội trưởng biết hôm nay lại đi xuống xem cũng không có tiến triển gì, hắn chuẩn bị lại cùng mấy chuyên gia tâm lí học tội phạm mở họp, cũng tạo áp lực cho Trần gia, để bọn họ nói ra địa điểm Trần Húc Phong giam cầm Tô Khâm.
Bước chân đi ra ngoài, lại nghe vài vị cảnh sát sợ hãi kêu một tiếng.
Lâm Trì Vân nhăn lại mày, ánh mắt nhìn trên màn hình máy tính, liền nghe được một giọng nữ thấp thấp nói chuyện trong tầng hầm tối tăm không rõ, cô khắc chế lạnh nhạt mà nở nụ cười.
“Trần Húc Phong, anh thật dơ.”
Nam nhân trước mặt sắc mặt vặn vẹo, mấy cảnh sát nhìn thấy một màn này đều nín thở không dám nói lời nào, không biết có bao nhiêu người sợ hãi những lời này của cô, rõ ràng bản thân ở hoàn cảnh như vậy, lại không nhường nhịn, xương cốt ương ngạnh như cũ.
Cô thu hồi tay, trên mặt có rất nhiều miệng vết thương, tất cả đều do trong ba mươi ngày cầm tù Trần Húc Phong nổi điên cắn.
Miệng vết thương tốt lại cắn, cắn lại tốt.
Lúc miệng vết thương khép lại làn da phát ngứa, máu từng giọt rơi xuống mặt đất, làm ướt một mảnh bụi.
Cô dùng sức lau vết máu kia, chán ghét mà nhìn về phía hắn.
Cô chọc giận hắn.
Lâm Trì Vân hô hấp bắt đầu dồn dập, trong miệng hắn lẩm bẩm: “Cô ấy không nên làm như vậy —— hắn ta sẽ gϊếŧ cô ấy!” Mười ngày phát sóng trực tiếp, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Trần Húc Phong phẫn nộ như vậy, mặc dù là hắn ta nổi điên, cũng như cũ khắc chế bản thân lưu lại vết thương trên người cô, sau khi tổn thương cô sẽ ôm hòm thuốc tới bôi thuốc cho cô, chỉ là hôm nay sau khi cô nói những lời này, Trần Húc Phong đôi mắt đỏ lên, như một con thú nổi điên, như là bệnh chó dại.
Hắn nghiến răng, thở hỗn hển , ánh mắt gắt gao nhìn cô, oán hận lại yêu thương, gằn từng chữ: "Tô, Khâm!"
"Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, " Tô Khâm ánh mắt dừng trên camera, cô nhất định đã nhận ra bản thân bị quay, nhưng cô không thèm để ý, cũng không quan tâm lời nói của bản thân đối với Trần Húc Phong có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô chỉ tự nhiên nói tiếp, " Thời điểm tôi ở cùng với anh, không phải đã sớm nói với anh rồi sao?" "Tôi không yêu anh, anh có yêu tôi hay không là tùy anh."
"Trần Húc Phong, anh có phải rất ti tiện không, muốn yêu tôi, còn muốn tôi phải yêu anh." Cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong, trong nháy mắt đẹp đến mức muốn mê hoặc mọi người.
Giây lát, vẻ đẹp thu liễm, lạnh băng như máy móc.
"Anh nói tôi hám giàu, nói tôi nịnh nọt, nói tôi vì tiền mới yêu đương với anh, lại nói tôi vì tiền chia tay với anh —— "
"Tôi thừa nhận." Tô Khâm ánh mắt giống như băng sơn, đau thương, hàn ý cuồn cuộn.
Giọng của cô khàn khàn lại khô ráp, tất cả mọi người có thể nghe ra ý cười lạnh lùng bên trong, Trần Húc Phong đột nhiên khó có thể ức chế nghẹn ngào đứng lên, hắn như là kinh hoảng, đứng lên chỉ vào cô muốn cô không nói thêm gì nữa, hắn nói: "Đừng nói nữa, tôi không cho em nói tiếp!"
Camera cơ hồ cũng bị đánh ngã, lúc Trần Húc Phong không chú ý Tô Khâm sửa lại vị trí của máy quay, chọn một chỗ không xa không gần ngồi xuống.
Cô gắt gao che lại Trần Húc Phong đang muốn cắn đầu ngón tay cô, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người xem trực tiếp này nói ra lời nói làm mọi người cả kinh.
"Lúc trước anh ở cùng với tôi, không phải cũng là cùng bạn bè đánh cược sao? nói là muốn tôi một nữ nhân phóng đãng này hoàn lương, mới bắt đầu theo đuổi tôi sao?" "Khiến cho tôi nhớ lại, anh cùng anh trai anh nói như thế nào?"
Tô Khâm suy tư một chút, cô cười nhìn về phía Trần Húc Phong trong mắt đẫm lệ, thống khổ lại đau buồn, cô thương hại sờ sờ gương mặt hắn, dưới ánh mắt khẩn cầu của hắn, lạnh lùng tiếp tục nói.
"Anh muốn (1)biểu tử này yêu anh, vì anh hoàn lương, tôi nhất định là cả đời thành đề tài câu chuyện tốt nhất ở (2)Phong Nguyệt ."
[ (1) Biểu tử có nghĩa là: Đĩ, điếm, gái đĩ, gái điếm, con hát, kĩ nữ. Từ này hơi tục nên mình để nguyên văn của tác giả nha.
(2) Chắc là tên hội quán, quán bar hay gì ấy.]
"Sau đó, anh thất bại ."
"Cho nên anh không cam lòng, mới nhốt tôi."
"Muốn làm cho tôi trở thành (3)Stockholm yêu anh sao?"
[ (3) Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình. (Nguồn google).]
"Hay là muốn dưới sự công kích của dư luận, để tôi không muốn bị quấy rầy mà bị ép ở bên cạnh anh?"
Tiếng cười từng chút từng chút truyền ra từ trong lòng ngực, Tô Khâm vô cùng tươi tắn cười rộ lên, vì vài ngày nay cô luôn mê mê man nên khoảnh khắc này nhất thời sinh động mê người.
"Trần Húc Phong, anh thật sự quá ngây thơ rồi."
Lâm Trì Vân ở trong văn phòng, nắm chặt bàn tay, trong lòng run sợ nhìn cô đứng lên, hung hăng cho Trần Húc Phong một cái tát.
Trần Húc Phong không có né tránh.
Hắn ngã trên đất, gian nan ngẩng đầu nhìn cô, hắn rốt cuộc hiểu được kế tiếp cô muốn nói gì .
Hắn đáng thương , khẩn cầu khóc rống , "Tô Khâm, Khâm Khâm... Không cần nói muốn ra ngoài..."
Tô Khâm ở tầng hầm cảm giác được sau khi đứng lên mặt đất xoay chuyển, cô thở ra một ngụm, trên mặt tái nhợt tinh xảo hiện ra biểu cảm ôn nhu động lòng người.
"Các vị cảnh sát tiên sinh, nơi này là thành phố S vùng ngoại thành, khu biệt thự Hoả Hoa, bất động sản trên danh nghĩa của Trần Lăng Phong." Địa điểm này, là do sau khi Tô Khâm biết được từ nội dung trong tiểu thuyết khi tiến vào thân thể này.
Rất hữu dụng, ít nhất có thể giải quyết khốn cảnh trước mặt cô. Cũng tránh cho cô trong bộ tiểu thuyết cẩu huyết này sống sờ sờ chết đói trong tầng hầm vì nam nhân bệnh thần kinh này.
Trần Húc Phong phát ra một tiếng nghẹn ngào đau khổ.
Cô đạp lên góc áo Trần Húc Phong, bả vai gầy yếu trong bóng tối tầng hầm như sắp bị cắn nuốt, cô xoay người nắm cằm hắn.
Cô nhẹ nhàng nói: " Anh thật đáng thương, đến bây giờ lại còn yêu tôi."
"Mà tôi đã sớm không còn yêu anh ."
Từng giọt nước mắt theo khóe mắt Trần Húc Phong rơi xuống, mắt hắn đỏ ngầu, ngực kịch liệt thở dốc, tuyệt vọng đến nói không ra lời.
Cuối cùng lúc cảnh sát phá cửa vào, bắt đầu truy hỏi.
Trần Húc Phong đẫm nước mắt, đau thương thống khổ đến tận cùng, hắn nói: "Nếu, nếu lúc trước em không nghe thấy tôi cùng anh tôi nói chuyện... Có phải em sẽ không nói chia tay với tôi không?"
Đó là một trận bi kịch.
Tô Khâm nghe được lời hắn nói với Trần Lăng Phong, nghe được nguyên nhân hắn theo đuổi cô, biết được ngay từ đầu hắn đối với không phải thật lòng. Vì thế đưa ra lời chia tay, mà lúc cô đưa ra lời chia tay hắn mới hiểu được tâm tư của bản thân, phẫn nộ đánh mất lý trí, hắn lựa chọn nhốt cô lại.
Đến cuối cùng đoạn tình cảm này, hắn trả giá nhiều nhất cũng thảm nhất, lúc đầu Trần Húc Phong chỉ muốn chơi đùa đem tình cảm này làm đề tài câu chuyện mà thôi.
Cô khoác lên áo khoác cảnh sát, ngửi được trên áo khoác này nhàn nhạt mùi khói. Cảnh sát đỡ cô, một câu không nói, xem cô hướng tới Trần Húc Phong nở nụ cười.
"Đương nhiên, tôi sẽ."
"Dù sao tôi là nữ nhân hư, nịnh nọt trong miệng mấy người không phải sao?"
"Hơn nữa, so với anh, nam nhân có tiền nhiều như vậy, tôi vì sao cố tình muốn cùng với anh?"
Trần Húc Phong đã hiểu, hắn gào khóc quỳ xuống, thì thào: "Nhiều ngưòi tốt hơn tôi như vậy, nam nhân so với tôi có tiền hơn theo đuổi em, vì sao em lại cố tình ở cùng tôi?"
Hắn nỉ non, "... Là vì, em cũng từng yêu tôi."
Nhưng đạo lý này, hắn đến bây giờ mới hiểu được.
______
Lời tác giả:
Tác giả có chuyện muốn nói: A Khâm chính là một cái nữ nhân hư vĩnh không hoàn lương.
Mỗi thế giới không nhất định có nam chính, toàn văn vô nam chính.