Tần Ngộ Hề và Ninh Tùy bàn điều kiện xong, liền kéo hắn ta đến trước mặt Dương Nguyệt Minh và Nam Cung Dịch Thủ.... giới thiệu.
Tần Ngộ Hề nói: “Ninh đại ca, hai người họ đều là bằng hữu ta mới quen, ta dẫn bọn họ cùng đến Bồng Lai đảo.”
Ninh Tùy yên lặng nhìn Tần Ngộ Hề, rồi nhìn hai người Dương Nguyệt Minh: "Mọi người biết bơi không?"
Dương Nguyệt Minh: "??"
Ninh Tùy phất tay: "Lỡ như đảo chủ nổi giận ném mọi người xuống biển, mọi người phải tự lực cánh sinh một chút chứ."
Dương Nguyệt Minh: "........."
Nam Cung Dịch Thủ: "......."
Tần Ngộ Hề ôm cánh tay Ninh Tùy: "Ninh đại ca huynh đừng dọa bọn họ, đảo chủ không phải người như vậy." Lúc nói đến câu cuối cùng, ánh mắt cậu ta cũng chột dạ, liếc nhìn hai người Dương Nguyệt Minh: "Mọi người yên tâm, ta sẽ giúp mọi người cầu xin!"
Ninh Tùy hất tay Tần Ngộ Hề: "Bình thường thì cũng thôi, bây giờ đang là lúc rối loạn, trên đảo rất mẫn cảm với người ngoài, lúc này dẫn bọn họ lên đảo sợ là không tiện."
Dương Nguyệt Minh thâm sâu nhìn Ninh Tùy: “Ta không phải người người bình thường, ta là người bao ‘Tần tiểu thiếu gia’ ăn uống cả đường.”
Ninh Tùy kinh ngạc nhìn Tần Ngộ Hề, Tần Ngộ Hề chột dạ gật đầu, Ninh Tùy hít sâu một hơi, nhìn Dương Nguyệt Minh.
Dương Nguyệt Minh cười tỏ ý hiểu mà.
“Được rồi, nếu đã có can đảm bao Tần tiểu thiếu gia ăn uống cả đường, ta tin người cũng có dũng khí đối mặt với đảo chủ bọn ta.” Ninh Tùy thả lỏng tay: “Tráng sĩ, đi theo ta.”
Ninh Tùy dẫn ba người đến trấn Phá Lan, trấn Phá Lan là một bến cảng quan trọng bên bờ Đông Hải, còn có bến tàu to nhất trong phạm vi mấy thành, thuyền lui tới, người nhộn nhịp, vô cùng phồn hoa.
Còn lúc Dương Nguyệt Minh bọn họ đến thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, trên trấn hồi trước thái bình bây giờ rất nhiều người võ lâm, trên đường đều là những nhân sĩ võ lâm tay cầm trường thương lợi đao, càng có không ít bang phái đảng kết, ai nấy mặt mày bất thiện, ngo ngoe muốn ra tay, dường như chuẩn bị một trận đánh nhau.
Về phần cư dân nơi này đều căng thẳng, không thấy vẻ ôn hòa và ung dung trước đó.
Tần Ngộ Hề căm giận nói: “Những người võ lâm đó thật là đáng chết, khiến trấn Phá Lan đang yên ổn thành thế này.”
Dương Nguyệt Minh tự lẩm bẩm: “Phá Lan Phá Lan, ài, tên không hay, định sẵn là có kiếp nạn này.”
Tần Ngộ Hề tức phì phì trừng Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Minh lười trừng lại.
Ninh Tùy nói: “Hôm nay trời không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta lên trấn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi thuyền về đảo.”
Tần Ngộ Hề nhìn sắc trời, đang là đã chạng vạng tối, ráng màu đầy trời, bèn nói: “Bây giờ quay về thời gian vừa vặn mà!”
Ninh Tùy gõ đầu cậu ta: “Còn phải đợi một người cùng đi.”
Ninh Tùy dẫn bọn họ đến một trạch viện trên phố Tây của trấn Phá Lan, sắp xếp phòng khách cho bọn họ: “Nơi này là một biệt viện của Bồng Lai đảo trên trấn Phá Lan, người trên đảo ra khỏi đảo sẽ nghỉ chân tại đây, rất an toàn, mọi người yên tâm nghỉ ngơi là được, phòng bếp có đồ ăn, mọi người tự đi lấy.”
Tần Ngộ Hề mong đợi nhìn hắn ta: “Huynh phải ra ngoài sao?”
Ninh Tùy gật đầu: “Phải đi đón người.”
Tần Ngộ Hề tò mò nói: “Đảo chủ không phải không cho người lên đảo sao?”
Ninh Tùy nhíu mày nói: “Vị này là khách của đảo chủ.”
Ninh Tùy rời khỏi biệt viện, Tần Ngộ Hề reo hò một tiếng, xông thẳng tới nhà bếp.
Nam Cung Dịch Thủ nhìn Dương Nguyệt Minh, quan tâm nói: “Ngươi cũng đói rồi nhỉ, ta đến nhà bếp lấy gì cho ngươi ăn nhé?”
Dương Nguyệt Minh hình như không chú ý hắn ta nói gì, chống cằm nghĩ ngợi, đột nhiên vỗ tay nói: “Sát thủ, chúng ta đi tìm Phát Tài đi.”
Nói xong không đợi Nam Cung Dịch Thủ trả lời, hơi khẩn trương nói: “Ba tên phản đồ gặp hôm nay nhất định là muốn nhân hỗn loạn lần này đυ.c nước béo cò, gây bất lợi cho Phát Tài, chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho Phát Tài.”
Nam Cung Dịch Thủ mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Vậy ngươi biết Nhậm tiên sinh ở đâu không?”
Dương Nguyệt Minh: “........”
“Hay là chúng ta tìm hết cả trấn đi!” Ánh mắt Dương Nguyệt Minh lập lánh nhìn Nam Cung Dịch Thủ: “Nhưng mà, cái này phải dựa vào ngươi rồi!”
Nam Cung Dịch Thủ đột nhiên cảm thấy hơi rét lòng.
“Quan hệ của ngươi với Nhậm thiếu hiệp tốt thật, không giống chủ tới bình thường.” Trong lời nói của Nam Cung Dịch Thủ có một chút bất đắc dĩ.
Dương Nguyệt Minh đột nhiên nhìn xung quanh bốn phía, xác định xung quanh không có ai, mới lại gần Nam Cung Dịch Thủ, thần bí thấp giọng nói: “Ta lén nói cho ngươi nhé, ngươi đừng nói với người khác...... ta nghi ngờ Phát Tài yêu thầm ta.”
Nam Cung Dịch Thủ: “..........”
Vị công tử này ngươi cũng hào phóng quá rồi đó, tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ người mà ngươi nói yêu thầm ngươi là nam đó biết chưa!
Nhưng lúc này Nam Cung Dịch Thủ lại không muốn truy cứu thật giả trong lời nói của Dương Nguyệt Minh, mà quan tâm đến chuyện khác: “Vậy thì, ngươi với Nhậm thiếu hiệp..........”
Dương Nguyệt Minh 👉👈: “Ta cảm thấy ta vẫn phải suy nghĩ một chút, dù sao mục tiêu ban đầu của ta là phải cưới lão bà xinh đẹp......”
Nam Cung Dịch Thủ không nói gì, hắn lại bĩu môi: “Sao hả, ngươi kỳ thị đoạn tụ sao?”
Nam Cung Dịch Thủ nhẹ nhàng nói: “Sao có thể.....” Quả thật hơi ngưỡng mộ......
Dương Nguyệt Minh vỗ vai hắn ta ngăn cản lời hắn ta định nói: “Không là tốt, tương lai ngày đó lỡ như ta đoạn tụ thật, ngươi nhất định nhớ chúc phúc ta và Phát Tài!”
Nam Cung Dịch Thủ đau khổ cười: “Nhất định.”
Dương Nguyệt Minh thở dài: “Chuyện cấp bách, đi tìm Phát Tài trước đi!”
Vẻ mặt Nam Cung Dịch Thủ hơi do dự, sau một hồi mới lấy ra cây gậy cướp được của Trần trưởng lão, nói: “Có lẽ cây gậy này sẽ có một vài manh mối.....”
Dương Nguyệt Minh tò mò nói: “Gậy biết nói sao?”
Nam Cung Dịch Thủ: “...........Không biết.” Suy nghĩ của ngươi còn có thể lạ lùng hơn nữa không?”
“Lúc trước ta từng vô tình nghe được bí mật của Cái bang, nghe nói Cái bang truyền tin tức đều giấu mật hàm trong đả cẩu bổng mang theo bên mình.”
“Thật sao?” Mặt Dương Nguyệt Minh mừng rỡ: “Vậy chúng ta mau xem đi.”
Nam Cung Dịch Thủ gật đầu, tay dùng sức, đánh gãy cây gậy đó, quả nhiên lộ ra hai phong mật hàm được cuộn thành cuộn nhỏ.
Dương Nguyệt Minh nhận lấy hai phong mật hàm mở ra đọc lướt, sắc mặt liền căng thẳng, vội vàng nói: “Sát thủ, Phát Tài gặp nguy hiểm, ngươi có thể đưa ta đến Ngư Cốt Lộng ở thành Đông không?”
Nam Cung Dịch Thủ không tán thành: “Ngươi không biết võ công, đi sợ là không an toàn.”
Dương Nguyệt Minh nói: “Không quan tâm nhiều như vậy, ba tên vương bát đản kia cấu kết tháp Giáng Ma, lần này muốn nội ứng ngoại hợp, Phát Tài sẽ thiệt thòi đó! Ta phải đi nhắc nhở hắn đề phòng.....”
Nam Cung Dịch Thủ thấy Dương Nguyệt Minh đứng ngồi không yên, chợt mềm lòng nói: “Vậy ngươi đến đó đừng lộ mặt, ta giúp ngươi đưa mật hàm cho hắn.”
Dương Nguyệt Minh cũng biết mình lộ mặt ngoại trừ rước thêm phiền phức cho bọn họ thì không có tác dụng gì, nên không cần suy nghĩ đã gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ nghiêm túc giấu kỹ, bảo đảm như ẩn thân!”