Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 33: Theo dõi

Sau khi Dương Nguyệt Minh nói với Nam Cung Dịch Thủ là Yến Phù La đang lừa hắn ta, mặc dù Nam Cung Dịch Thủ bán tín bán nghi, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn sinh ra dao động, Dương Nguyệt Minh thừa cơ giật dây hắn ta ở lại đợi chân tướng, nhưng vì cả trấn Hàn Sa đều dưới sự điều tra nghiêm ngặt của Yến Tử lâu, Dương Nguyệt Minh lo lắng trước khi chân tướng sáng tỏ, Nam Cung Dịch Thủ đã xảy ra xung đột với Yến Tử lâu trước, bèn bảo Nam Cung Dịch Thủ đợi trong khách điếm trước.

Có lẽ là ở cùng nhau trong sa mạc khiến Nam Cung Dịch Thủ nảy sinh lòng tin tưởng với Dương Nguyệt Minh, hắn ta lại đồng ý với đề nghị của Dương Nguyệt Minh.

Ấn tượng của Nhậm Tiểu Đao với Nam Cung Dịch Thủ thật ra cũng không tệ, mặc dù gánh ác danh đệ nhất sát thủ, nhưng Nam Cung Dịch Thủ không lạm sát người vô tội.

Nhậm Tiểu Đao từ nhỏ đã lớn lên với khất cái, lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, cũng biết ra ngoài hành tẩu mỗi người đều có cách thức sinh tồn của riêng mình, rất khó để hoàn toàn phân biệt rõ trắng đen, chỉ cần không phải dạng đại gian đại ác, hắn căn bản sẽ không nhúng tay lo chuyện của người khác.

Nam Cung Dịch Thủ bắt Dương Nguyệt Minh làm con tin mà không làm hại hắn, ngược lại còn chăm sóc có thừa, chỉ điểm này, Nhậm Tiểu Đao đã cảm thấy Nam Cung Dịch Thủ nhất định không phải người xấu chân chính, thích sát Yến Phù Nhược cũng như Dương Nguyệt Minh nói chỉ là bị lừa gạt.

Nhậm Tiểu Đao nói đại khái về tình hình một chút với Nam Cung Dịch Thủ, Nam Cung Dịch Thủ suy tư một chút, rồi cùng hắn ra ngoài.

Lúc đi qua lầu dưới, Nam Cung Dịch Thủ còn đặc biệt gọi hắn ta: “Sát thủ, chuẩn bị tâm lý cho tốt!”

Nam Cung Dịch Thủ: “..............”

Dương Nguyệt Minh chân thành: “Mặc dù người đời hiểm ác, nhưng phải tin rằng nhân gian tự có chân tình.”

Nam Cung Dịch Thủ = . =: “Tại sao ta cảm thấy ngươi giống như đang vui mừng khi thấy người ta gặp họa vậy?”

Dương Nguyệt Minh xoa mặt: “Không phải cảm thấy, mà chính là sự thật.”

Nam Cung Dịch Thủ: “.........”

Nhậm Tiểu Đao trừng Dương Nguyệt Minh: “Cẩn thận lần sau người ta còn không cho ngươi ăn cá.”

Dương Nguyệt Minh hai tay che ngực, biểu cảm bi phẫn bị vứt bỏ: “Phát Tài, ngươi thân là bảo tiêu thân thiết của ta, lẽ nào còn để ta bị bắt lần nữa sao!”

Nhậm Tiểu Đao: “Bảo tiêu của ngươi cũng chỉ có một đôi mắt hai cái tay, ngươi trêu chọc người ta trong phạm vi lớn như vậy ta rất dễ dàng không lo được.”

Dương Nguyệt Minh căm giận xoay người đối lưng với Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài phản nghịch, tim ta đau quá đi.”

Nhậm Tiểu Đao trực tiếp ngó lơ hắn, vỗ vai Nam Cung Dịch Thủ: “Đi thôi.” Rồi nói với Tần Ngộ Hề: “Ngươi bảo vệ ông chủ cho tốt.”

Tần Ngộ Hề ra sức gật đầu: “Nhất định.”

Nhậm Tiểu Đao và Nam Cung Dịch Thủ ra khỏi khách điếm, Dương Nguyệt Minh buồn chán chống cằm: “Ài, sát thủ có lẽ sắp vỡ tim rồi.” Lại thở dài: “Phát Tài không ở đây, chán quá đi. Hữu Tiền, ngươi biểu diễn tiết mục cho ta xem đi.”

Tần Ngộ Hề sụp đổ bắt đầu nịnh nọt.

Dương Nguyệt Minh: “Sao lại không biết chữ, đập đá trên ngực cũng phải biết hai cái chữ!”

Tần Ngộ Hề hai tay che ngực, biểu cảm sợ hãi: “Ta vẫn chỉ là trẻ con.”

Dương Nguyệt Minh: “........ Ngươi tha cho hai chữ trẻ con này đi.”

Tần Ngộ Hề bất đắc dĩ nói: “Vậy huynh cũng tha cho ta đi.”

“Nhưng mà chán quá đi.” Dương Nguyệt Minh vẽ vòng tròn: “Có chuyện gì có thể làm không?”

Tần Ngộ Hề sợ Dương Nguyệt Minh lại ném sự chú ý lên đầu cậu ta, lập tức nghiêm túc ngẫm nghĩ.

“A, có rồi.” Tần Ngộ Hề sáng mắt lên: “Hôm qua không phải đi cùng tỷ tỷ xinh đẹp kia sao? Hay là viết thư tình cho tỷ tỷ kia......”

“Đẳng cấp viết thư tình hơi thấp nhỉ.” Dương Nguyệt Minh hơi khinh bỉ: “Đưa thẳng ngân phiếu không phải có thành ý hơn sao?”

“Hình như cũng phải, ngân phiếu còn có thể mua đồ ăn.” Tần Ngộ Hề bội phục: “Vẫn là ông chủ thông minh.”

“Nhưng mà ngươi lại cho ta linh cảm.” Dương Nguyệt Minh vỗ tay: “Ngươi đi chuẩn bị giấy và bút, ta muốn viết thư về nhà.”

Nhậm Tiểu Đao dẫn Nam Cung Dịch Thủ một đường chạy như bay, đến chỗ giao nhau giữa trấn Hàn Sa và sa mạc.

“Sụyt.....” Nhậm Tiểu Đao làm tư thế tay ra hiệu cho Nam Cung Dịch Thủ dừng lại, sau khi tỉ mỉ phân biệt lại dẫn hắn ta lặng lẽ dựa vào một gian phòng bỏ hoang.

Nhậm Tiểu Đao với hắn ta nhìn nhau, đồng thời nhảy lên, lặng lẽ lên nóc phòng.

Trong phòng đổ nát quá chừng, trên đỉnh phòng cũng có nhiều lỗ thủng, hai người nhảy lên mái nhìn xuống qua lỗ thủng.

Yến Phù La đứng trong phòng với một hán tử trung niên, Nhậm Tiểu Đao nhìn thấy hán tử trung niên đó thì nhíu mày, hán tử kia chính là Phùng Bối giao thủ với Ngọc Thâu Hương ở Phù Dung ổ.

Phùng Bối nói: “Lần này thích sát Yến Phù Nhược thất bại, tôn giả rất tức giận, ngươi có gì để giải thích không?”

Yến Phù La không cam tâm nói: "Kế hoạch lần này của ta vốn không có sơ hở, Nam Cung Dịch Thủ vốn có thể gϊếŧ được Yến Phù Nhược, không ngờ lại nhảy ra một tiểu tử không biết thân phận, cứu Yến Phù Nhược....."

"Đều là cái cớ." Phùng Bối quát: "Tôn giả muốn thấy kết quả, không phải lý do thoái thác của ngươi, Yến Phù Nhược chưa chết, là ngươi hành động thất bại, nên chịu sự trừng phạt của tháp Giáng Ma ta.

“Hộ pháp tha mạng.” Yến Phù La quỳ xuống: “Xin hộ pháp cầu xin tôn giả cho ta, thuộc hạ nhất định lập công chuộc tội!”

Phùng Bối hừ lạnh: “Nam Cung Dịch Thủ đã thích sát thất bại, ngươi còn định lấy công chuộc tội thế nào?”

Yến Phù La nói: “Bảo Nam Cung Dịch Thủ thích sát lần nữa là được, Yến Phù Nhược không may mắn đến vậy, lần nào cũng có người cứu ả.”

Phùng Bối nghi ngờ nhìn nàng ta: “Nam Cung Dịch Thủ còn có thể nghe lời ngươi sao?”

Ánh mắt Yến Phù La lóe lên: “Thuộc hạ tự có cách.”

“Được, vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi thích sát Yến Phù Nhược thành công, tôn giả sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

“Đa tạ hộ pháp, đa tạ tôn chủ.” Yến Phù La liếc nhìn Phùng Bối, thấy Phùng Bối không có biểu cảm gì, mới đứng dậy.

“Ngươi nhanh lên một chút, gần đây tôn giả võ công đã đạt tới trình độ siêu phàm, chỉ cần tìm được phần còn thiếu của Huyền Nguyệt tâm pháp, là có thể luyện thành thần công, đến lúc đó thống nhất võ lâm sẽ nằm trong tầm tay. Yến Tử lâu là chướng ngại chúng ta thống nhất đại nghiệp, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”

Yến Phù La gật đầu tuân lệnh.

Trong mắt Phùng Bối tràn ngập đắc ý: “Nhậm Xung của Cái bang đã bị thương dưới tay tôn giả, đợi trừ khử Yến Tử lâu, trong võ lâm này không còn ai là đối thủ của tôn giả nữa.”

Nhậm Tiểu Đao trên nóc nhà nghe thấy câu này không hỏi nắm chặt tay.

Nam Cung Dịch Thủ càng khó tin mình vẫn luôn bị Yến Phù La bày bố, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng thấy Yến Phù La hơi đắn đo, lại nói: “Hộ pháp, thuộc hạ còn có một chuyện muốn báo.”

“Nói.”

Yến Phù La nói: “Thuộc hạ phát hiện tung tích di vật của Ngọc Thâu Hương, có lẽ có liên quan đến Huyền Nguyệt tâm pháp mà tôn giả đang tìm.....”

Phùng Bối nghe vậy sắc mặt thay đổi, ngữ điệu vội vã: “Ở đâu?”

“Trong tay một người mà Nam Cung Dịch Thủ bắt về, tên là Kim......”

Yến Phù La còn chưa nói hết, Nhậm Tiểu Đao sợ nguy hiểm đến với Dương Nguyệt Minh, không quan tâm lấy được nhiều tin tức nữa, lập tức quát to một tiếng, ngăn cản Yến Phù La nói ra tên Dương Nguyệt Minh, bản thân trực tiếp phá mái ngói nóc nhà rơi xuống trước mặt Yến Phù La và Phùng Bối, ánh mắt sắc bén: “Đạo tặc của tháp Giáng Ma, hôm nay phải khiến các ngươi trả giá vì làm chuyện ác.”

Phùng Bối sắc mặt xanh mét: “Ngươi là ai?”

Yến Phù La cũng có vẻ mặt không tốt: “Hộ pháp, hắn chính là người ngăn cản Nam Cung Dịch Thủ cứu Yến Phù Nhược.”

Mắt Phùng Bối đột nhiên lóe lên: “Thì ra ngươi chính là người phá hỏng đại sự của bọn ta.”

Lúc này Nam Cung Dịch Thủ cũng từ nóc nhà đáp xuống, mặt hắn ta không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Yến Phù La, giống như nhìn một người xa lạ.