Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 30: Đao pháp

Dương Nguyệt Minh kinh ngạc không thôi, một đao ban nãy của Tần Ngộ Hề có pháp môn cùng một lối với thành Nguyệt Minh, nhưng mà mình lại chưa từng thấy.

Hơn nữa rất rõ ràng đây mới là võ công luyện chân chính, uy lực sử dụng khác hẳn Cô Sơn Minh Nguyệt chưởng, nếu không phải thanh trường đao nhất thời cướp được không phải sở trường của cậu ta, thì trận chiến này cậu ta chắc chắn không thua như vậy.

Điêu Thất Hoàn là cao thủ đao pháp, dĩ nhiên cũng có thể nhìn ra được ngay đao pháp Tần Ngộ Hề sử dụng không đơn giản, gã trước nay tự cao đao pháp của Đao Thần thế gia là đệ nhất đương thế, há có thể để người khác khiêu chiến quyền uy của mình, vì thế tụ khí trong tay, định trừ khử Tần Ngộ Hề.

Tần Ngộ Hề hì hục bò dậy, trong tay không có trường đao, khí tràng cả người cậu ta lại yếu xuống, khuôn mặt đau khổ thiếu điều rơi lệ đầy mặt.

“Oan oan tương báo đến bao giờ......” Tần Ngộ Hề lùi về sau vài bước.

Điêu Thất Hoàn liên tục ép bức.

“Trời đất nơi đâu cũng toàn là cỏ thơm.....” Tần Ngộ Hề hít sâu: “Chúng ta thương lượng một chút, đừng đánh nhau được không, ầm ĩ bị sư phụ ta biết được, ngươi sẽ chết rất thảm đó.......”

Sợ Điêu Thất Hoàn không tin, Tần Ngộ Hề lại nhấn mạnh: “Thật sự rất thảm, rất thảm......”

“Ta thấy ngươi không thấy quan tài là chưa đổ lệ.” Ánh mắt Điêu Thất Hoàn càng âm hiểm.

Tần Ngộ Hề lập tức gạt hai giọt nước mắt: “Ta đã đổ lệ rồi.........”

Điêu Thất Hoàn: “.......”

Cuộc đối thoại này không tiếp tục được nữa!

“Vậy thì ngươi thấy quan tài đi.” Điêu Thất Hoàn nhảy người lên, tay giơ lên, kim đao mạnh mẽ bay ra, thế đi hung mãnh.

Một chiêu này là một chiêu cực kỳ cương mãnh trong gia học của Đao Thần thế gia, đao vừa ra, tất thấy máu.

“Cẩn thận.” Dương Nguyệt Minh không nhịn được hô lên.

Trong tay Tần Ngộ Hề không có vũ khí, từ trong hoang mang bắt lấy một băng ghế bên cạnh, hành động này thật sự là hạ sách, Đao Thần gia học cộng thêm thần binh đương thời, một cái ghế gỗ sao có thể cản được.

Cảnh tượng quá tàn khốc, Dương Nguyệt Minh không nhịn được nhắm mắt lại.

Nhưng tiếng kêu thảm và tiếng binh đao va chạm trong tưởng tượng không có xuất hiện.

Dương Nguyệt Minh mở mắt, nhìn thấy Nhậm Tiểu Đao không biết từ đâu tuôn ra, cản trước mặt Tần Ngộ Hề, tay không tiếp lấy đao của Điêu Thất Hoàn.

Nhìn ra được hai bên đều ra sức, sắc mặt Điêu Thất Hoàn âm trầm, thân đao bị Nhậm Tiểu Đao nắm lấy, bởi vì đón trực diện lưỡi đao, gang bàn tay của Nhậm Tiểu Đao bị cắt ra vết thương, máu tươi đang chảy xuống.

“Mau bỏ ra Phát Tài.” Dương Nguyệt Minh hét lên một tiếng, không quan tâm thân thể không khỏe mà nhào tới.

Điêu Thất Hoàn thu hồi kim đao, nhìn Nhậm Tiểu Đao, trong lòng cuồn cuộn không ngừng.

Trận chiến lúc trước ở Yến Tử lâu, gã đã biết mình không phải đối thủ của người trước mặt, nhưng đột nhiên xen vào như vậy, tay không tiếp lấy mũi đao của mình, vẫn khiến gã bất ngờ rất nhiều.

“Phát Tài, ngươi sao rồi?” Dương Nguyệt Minh vội vàng nắm lấy tay Nhậm Tiểu Đao kiểm tra xem, may mà cắt không sâu, lúc này mở thở phào.

“May mà không có gì đáng ngại.” Dương Nguyệt Minh bắt đầu nói nhảm: “Nếu không ta nhất định băm vụn gã dưới loạn đao........”

Nhậm Tiểu Đao đỡ trán, ôm vai hắn: “Được rồi, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói.” Sau đó nhìn Điêu Thất Hoàn: “Các hạ đường đường là gia chủ thế gia, hà tất gì phải tính đoán so đo với một tiểu hài tử?”

Điêu Thất Hoàn thu hồi kim đao, cảnh giác nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Nhậm Tiểu Đao ngẩng đầu đứng thẳng: “Nếu ta cố chấp muốn nhúng tay thì sao?”

Trong lòng Dương Nguyệt Minh điên cuồng khen ngợi: Không hổ là Phát Tài của chúng ta, rất có chính nghĩa, khí phách!

Điêu Thất Hoàn chĩa kim đao: “Vậy thì đối địch với Đao Thần thế gia ta.”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt, đứng trước mặt Nhậm Tiểu Đao, hất cằm nói với Điêu Thất Hoàn: “Đối địch thì đối địch, nói cứ như Đao Thần thế gia ngươi lợi hại lắm vậy.”

Điêu Thất Hoàn thấy có người chưa từng thấy cũng dám đứng ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đang định nổi giận, Yến Phù Nhược đứng ra, thi lễ với Điêu Thất Hoàn nói: “Điêu thiếu chủ, mọi người cùng là người trong võ lâm, hôm nay xảy ra chuyện ra cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, mong nể mặt tại hạ, chuyện này bỏ qua đi.”

Bởi vì ban nãy Yến Phù Nhược và Dương Nguyệt Minh đứng cùng nhau bên cửa sổ không lên tiếng, Điêu Thất Hoàn lo xử lý Tần Ngộ Hề không chú ý đến nàng ta, lúc này mới phát hiện Yến Tử lâu chủ cũng ở đây.

Chỉ riêng thân phận của Yến Tử lâu chủ, Điêu Thất Hoàn đã không thể không nể mặt.

Huống hồ lần này gã đến trấn Hàn Sa là vì Yến Phù Nhược, mặc dù lần này chiêu thân gã bại bởi Nhậm Tiểu Đao, nhưng vì Nam Cung Dịch Thủ quấy rối, Yến Phù Nhược đã tuyên bố chiêu thân lần này không có hiệu, trong lòng Điêu Thất Hoàn dĩ nhiên vẫn tồn tại mấy phần nhớ nhung.

Nội tâm tính toán một hồi, Điêu Thất Hoàn mới lạnh mặt cất đao, quét nhìn những người khác, lúc này mới gật đầu với Yến Phù Nhược: “Nếu lâu chủ đã mở miệng, vậy chuyện này tạm thời bỏ qua đi.”

Yến Phù Nhược ôm quyền: “Đa tạ.”

Tần Ngộ Hề thấy Điêu Thất Hoàn cuối cùng cũng buông tha không truy cứu nữa, lập tức lệ rơi đầy mặt ôm lấy đùi Nhậm Tiểu Đao: “Anh, anh, anh hùng, đa tạ huynh cứu ta.”

Ban nãy ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Nhậm Tiểu Đao ra tay kịp thời, hậu quả thế nào, Tần Ngộ Hề không dám tưởng tượng.

Dương Nguyệt Minh không vui đá Tần Ngộ Hề ra, ôm cánh tay Nhậm Tiểu Đao nói: “Đây là bảo tiêu của ta, ngươi muốn cảm tạ thì phải tạ ta.”

May mà Tần Ngộ Hề cũng chẳng có nguyên tắc gì, nghe hắn nói vậy, lập tức cảm kích nhìn hắn: “Đa tạ đa tạ.”

“Phát Tài, ngươi đến thật sự quá tốt rồi.” Tinh thần Dương Nguyệt Minh thay đổi rất nhanh, lúc này đã không chống đỡ nổi nữa, mắt thấy chuyện đã giải quyết, cả người lập tức thở dài một hồi, ngã quỵ vào lòng Nhậm Tiểu Đao.

“Ông chủ!” Nhậm Tiểu Đao kinh ngạc hô lên, duỗi tay bắt mạch Dương Nguyệt Minh, thấy không nguy hiểm mấy, lúc này mới yên tâm.

Mặc dù hắn tức giận nói không đi cùng, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm về Dương Nguyệt Minh, cả đường cẩn thận đi theo, mới thấy được cảnh tượng này, kịp thời ra tay cứu Tần Ngộ Hề.

Lúc này thấy Dương Nguyệt Minh đã không chống đỡ nổi, thật sự không có tâm trạng khách sáo với Yến Phù Nhược, nói với nàng ta: “Hôm nay đa tạ lâu chủ ra mặt, ông chủ Kim thân thể không khỏe, ta đưa hắn về trước.

Yến Phù Nhược không nói gì, thậm chí còn không hỏi tình hình của Dương Nguyệt Minh, chỉ gật đầu.

Trái lại Tần Ngộ Hề nhào tới: “Anh hùng, xin huynh đưa ta theo.”

Nhậm Tiểu Đao có hơi khó xử nhìn Dương Nguyệt Minh trong lòng, lúc này hắn hai mắt nhắm chặt không có cảm giác, không biết thái độ của hắn thế nào.

Tần Ngộ Hề vội vàng nói: “Ta kiên cường dũng cảm, chịu khó nhẫn nại, hơn nữa võ công rất tốt......” Nói được một nửa, nhớ đến võ công của người trước mặt cao hơn mình rất nhiều, lại hậm hực nhắm mắt lại.

Nhậm Tiểu Đao thấy dáng vẻ đáng thương của cậu ta, vì thế không nhẫn tâm nói: “Vậy thì ngươi đi theo trước đi, nhưng giữ hay không giữ thì phải xem ông chủ ta.”

Tần Ngộ Hề vội vàng gật đầu.

Nhậm Tiểu Đao lòng nóng như lửa đốt ôm Dương Nguyệt Minh về khách điếm, trên đường còn đến một y quán kéo một đại phu qua.

May mà sau khi đại phu chẩn trị xong chỉ là không hợp khí hậu với lao lực quá độ nghỉ ngơi không đủ mà ra, không có vấn đề gì quá lớn, điều duy nhất phải chú ý là hai ngày nay đừng chống đỡ chạy ra ngoài.

Đại phu kê mấy đơn thuốc rồi trở về, trái lại Nhậm Tiểu Đao không yên tâm lại bắt mạch cho hắn, đáng tiếc, y thuật hắn không tinh thông, hiểu sơ sơ cũng nhiều liên quan đến kỳ kinh bát mạch mà tu tập võ học cần dùng đến, không xem được nguyên nhân đối với bệnh trạng thông thường này, cũng chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y không ngờ huynh đệ nhà giàu mới nổi bình thường hoạt bát chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng có ngày ngã bệnh, rất lo lắng đến thăm.

Thấy Dương Nguyệt Minh nằm yên tĩnh trên giường, Nhϊếp Tuyết Y không nhịn được thở dài: “Lúc Phú Quý không nói chuyện, thật sự khuynh quốc khuynh thành!”

Tần Ngộ Hề yên lặng ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được cảm khái: “Đúng vậy, thật sự rất đẹp, tướng mạo này không khác mấy sư bá ta!”

Sau đó mắt sáng ngời lên: “Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là tâm địa tốt, mời ta ăn một bàn đồ ăn.”