Lục y thiếu nữ nhìn Dương Nguyệt Minh, dĩ nhiên không tin những gì hắn nói.
Dương Nguyệt Minh nhìn hai tay của lục y thiếu nữ, thấy nàng chậm rãi cong bàn tay lại, vội nói: “Được rồi, nói thật với cô, ta là bằng hữu của Nam Cung Dịch Thủ, hắn đang luyện công sợ bị người khác quấy rầy tìm ta tới coi dùm hắn.”
Lục y thiếu nữ: “.....”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?” Lục y thiếu nữ cười nhạt.
Dương Nguyệt Minh xua tay: “Ta nói thật mà, không tin cô có thể hỏi hắn.” Hắn chỉ Nam Cung Dịch Thủ.
Nam Cung Dịch Thủ tiếp tục đả tọa.
Lục y thiếu nữ: “Đợi huynh ấy luyện xong ta sẽ hỏi, nhưng mà ta có thể xử lý ngươi trước.”
Dương Nguyệt Minh thấy hai tay nàng có khói xanh nhẹ nhàng bốc ra, vội vàng nói: “Thật đó, hắn nói với ta ngươi là người của Yến Tử lâu.”
Lục y thiếu nữ thu hai chưởng lại, bán tín bán nghi nhìn hắn: “Huynh ấy nói với ngươi thật sao?”
Dương Nguyệt Minh tự mình suy đoán quả nhiên là thật, các ăn mặc, võ công của lục y thiếu nữ kia rất giống Yến Phù Nhược, dĩ nhiên cùng một mạch, nhưng Nam Cung Dịch Thủ muốn gϊếŧ Yến Phù Nhược, nếu lục y thiếu nữ này là người của Yến Tử lâu, sao lại có qua lại với Nam Cung Dịch Thủ?
Nghi ngờ trong lòng Dương Nguyệt Minh ngày càng sâu, nhưng mặc trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Hắn còn nói cô sẽ đến tìm hắn, bảo chúng ta chung sống hòa bình.”
Dương Nguyệt Minh nghĩ Nam Cung Dịch Thủ thân là một sát thủ, nếu nơi này là nơi hắn ta lánh nạn dưỡng thương, nhất định sẽ không nói với người khác, thiếu nữ này có thể tìm được đến đây, nhất định là Nam Cung Dịch Thủ nói với nàng ta.
Lục y thiếu nữ tin vài phần trong lòng, sắc mặt âm trầm bất định: “Huynh ấy còn nói gì với ngươi?”
Dương Nguyệt Minh liếc nhìn Nam Cung Dịch Thủ, Nam Cung Dịch Thủ hiển nhiên đang trong thời điểm quan trọng, không có sức chú ý bọn họ, bèn nhân cơ hội hắn ta không thể mở miệng mà bịa vài lời, xua tay nói: “Những gì có thể nói đều nói, ví dụ như ám sát Yến Phù Nhược......”
Lục y thiếu nữ thay đổi sắc mặt: “Ngay cả cái này huynh ấy cũng nói với ngươi?”
Dương Nguyệt Minh nghe ngữ khí của lục y thiếu nữ, trong lòng đã có tính toán, chuyện này quả nhiên có liên quan đến người này, bèn giả vờ đau đầu nhức óc: “Ài, cô hà tất gì.....”
Lục y thiếu nữ cười lạnh: “Yến Phù Nhược chết không đáng tiếc!”
Dương Nguyệt Minh vỗ tay trong lòng, hắc thủ sau màn quả nhiên là cô!
Ngay sau đó lục y thiếu nữ lại dữ tợn trừng Dương Nguyệt Minh: “Nhưng mà ngươi biết nhiều quá, mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Nam Cung Dịch Thủ, đều không thể giữ lại ngươi.”
“Ta thao.” Dương Nguyệt Minh thấy lục y thiếu nữ đẩy ra hai chưởng, trong lòng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng ta, vội vàng ấn Nhược Thủy Thiên La đinh trong âm thầm, nếu thật sự đến thời khắc sống còn, chỉ đành trách bản thân nàng ta xui xẻo.
Trong chưởng của thiếu nữ khói xanh xuất hiện, chân điểm nhẹ, nhanh chóng lướt tới chỗ Dương Nguyệt Minh.
Dương Nguyệt Minh quay người chạy.
“Nè, ta thấy cô trông xinh đẹp, nếu bây giờ cô dừng tay, ta có thể không tính toán với cô.......” Dương Nguyệt Minh vừa chạy vừa la.
“Ta lại muốn xem ngươi có thể tính toàn với ta thế nào.” Lục y thiếu nữ chỉ xem hắn như con khỉ diễn xiếc, không nhanh không chậm đuổi theo, đá hắn ngã xuống đất.
“Thì ra là con gà bệnh không biết võ công.” Lục y thiếu nữ cười càng khinh miệt, lại thấy Dương Nguyệt Minh trông mày thanh mục tú: “Lại khiến ta không nhẫn tâm ra tay......”
“Vậy thì cô đừng ra tay!” Dương Nguyệt Minh hừ hừ: “Làm người nên kiên trì chút, nói được phải làm được!”
Lục y thiếu nữ phẩy tay: “Không nói đạo lý là độc quyền của nữ nhân!”
“Ta khinh.” Dương Nguyệt Minh rêи ɾỉ trong lòng, tại sao hắn hành tẩu giang hồ lâu như vậy, mỹ nữ gặp được lại chẳng ai bình thường: “Đừng nói như nữ nhân nào cũng giống cô đều không nói lý!”
“Ngươi cũng bảo vệ nữ nhân lắm....” Lục y thiếu nữ đạp chân lên ngực Dương Nguyệt Minh: “Thấy ngươi môi đỏ răng trắng, chẳng lẽ là cô nương?”
Đây là sỉ nhục! Là sỉ nhục trắng trợn!
Dương Nguyệt Minh tỏ vẻ muốn nàng ta chết đột ngột dưới Nhược Thủy Thiên La đinh.
Kết quả hắn còn chưa ra tay, Nam Cung Dịch Thủ đột nhiên hừ nhẹ, đứng dậy đuổi theo, túm lấy lục y thiếu nữ, kéo Dương Nguyệt Minh lên đẩy ra sau lưng, bản thân cản trước mặt hắn.
“Phù La, đừng làm hại hắn.” Nam Cung Dịch Thủ nói.
Yến Phù La nhìn thấy Nam Cung Dịch Thủ, lập tức thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ nhìn hắn ta: “Nhưng mà Nam Cung ca ca, người này biết quá nhiều chuyện.”
Nam Cung Dịch Thủ ban nãy chỉ không thể động, nhưng đối thoại của bọn họ vẫn nghe được, cũng biết Yến Phù La bị Dương Nguyệt Minh lừa, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng trước mắt không thể vạch trần Dương Nguyệt Minh, nếu không Yến Phù La càng không chịu thôi.
“Là ta không đủ cẩn thận, hắn vô tội.” Nam Cung Dịch Thủ lấp lửng nói.
Dương Nguyệt Minh hơi kinh ngạc, không ngờ Nam Cung Dịch Thủ lại bảo vệ hắn.
Yến Phù La càng lo lắng: “Nam Cung ca ca, nếu chuyện này bị Yến Phù Nhược biết, cô ta nhất định sẽ không tha cho ta.”
Nam Cung Dịch Thủ trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ không để Yến Phù Nhược làm tổn thương muội dù chỉ một chút.”
Lúc này Yến Phù La mới không tình nguyện dừng tay, quan tâm dìu hắn ta: “Nam Cung ca ca, ta nghe nói huynh bị thương rồi, không nghiêm trọng chứ?”
Nam Cung Dịch Thủ cười: “Cũng khỏi kha khá rồi.”
Yến Phù La thở dài: “Đáng tiếc lần này không thể gϊếŧ Yến Phù nhược, để cô ta có phòng bị, sau này muốn ra tay càng khó.”
Nam Cung Dịch Thủ: “Mưu sự ở người, thành sự tại trời. Nhưng bất luận thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ muội.”
Trong ánh mắt Yến Phù La chất chứa sự dịu dàng: “Nam Cung ca ca, huynh tốt với ta thật.”
Dương Nguyệt Minh ở bên cạnh không nhịn được phản bác: “Nam Cung ca ca tốt với cô như vậy, cô lại để hắn đi chịu chết, Nam Cung ca ca của cô uổng công lo lắng cho cô rồi.”
Mặt Yến Phù La đen lại, nói với Nam Cung Dịch Thủ: “Ca ca, huynh đừng nghe người này châm ngòi.”
“Đây cũng gọi là châm ngòi sao?” Dương Nguyệt Minh oan uổng vẫy tay: “Lẽ nào ta nói không phải sự thật?”
Yến Phù La hung hăng liếc Dương Nguyệt Minh với góc độ mà Nam Cung Dịch Thủ không nhìn thấy, ý uy hϊếp trong mắt rõ ràng.
Dương Nguyệt Minh né sau lưng Nam Cung Dịch Thủ: “Cô nương, không phải ta nói cô, mà kiểu bá khí đi đến đâu khiến người chết đến đấy của cô, làm gì phải sợ Yến Phù Nhược, sơ hở là có thể đánh chết Yến Phù Nhược ngoài cửa Yến Tử lâu luôn rồi.”
Yến Phù La bị Dương Nguyệt Minh chọc tức trán cũng nổi gân xanh, nhưng Nam Cung Dịch Thủ bảo vệ hắn nên không thể ra tay, chỉ có thể hung hăng liếc hắn, rồi kéo tay Nam Cung Dịch Thủ: “Nam Cung ca ca, hai ngày nay huynh chưa ăn gì tử tế đúng không, ta mang một ít thức ăn đến, huynh nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy cho huynh.”
Nam Cung Dịch Thủ cười: “Được, đa tạ muội.”
Dương Nguyệt Minh ăn hai ngày, miệng tanh muốn nôn ra, nghe thấy có ăn đã không nhịn được nhào tới, nhưng suy nghĩ đến độ hung tàn của Yến Phù La vẫn nhịn xuống, đi sát theo sau Nam Cung Dịch Thủ: “Sát thủ, đừng quên ta là người qua đường vô tội, ta cũng muốn ăn.”
“Ngươi đừng cố ý chọc tức Phù La.” Nam Cung Dịch Thủ cảnh cáo nhìn hắn, nhận cơ hội Yến Phù La đi tới chỗ ngựa lấy thức ăn, lại nói: “Còn nữa, sao ngươi đoán được muội ấy là người của Yến Tử lâu?”
Dương Nguyệt Minh nhìn trời: “Giống đó, ta thấy dáng vẻ của mấy cô nương Yến Tử lâu đều không khác mấy.”
“Thật sao?” Nam Cung Dịch Thủ bán tín bán nghi.
“Nói ra thì, ngươi ám sát Yến Phù Nhược cũng vì nàng ta sao?” Mặc dù Dương Nguyệt Minh hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định: “Nàng ta là người của Yến Tử lâu, có đại thù lớn cỡ nào với Yến Phù Nhược mà lại mua sát thủ gϊếŧ nàng ta?”
Dương Nguyệt Minh vừa nói vừa động não: “Lẽ nào là muốn cướp ngôi?”
“Đừng nói bậy.” Nam Cung Dịch Thủ ấn đầu hắn: “Phù La không có mua sát thủ gϊếŧ Yến Phù Nhược, tất cả là ta tình nguyện làm.”
Dương Nguyệt Minh khinh bỉ: “Sát thủ, nghe ta khuyên một câu, hồng nhan họa thủy, làʍ t̠ìиɦ thánh cũng không sao, nhưng phải yêu đương lý trí!”
“Nói bậy gì đó?” Nam Cung Dịch Thủ đã bất lực với năng lực bổ sung đột phá thiên cơ của Dương Nguyệt Minh: “Phù La giống như muội muội ta thôi.”
Dương Nguyệt Minh lắc đầu thở dài: “Rốt cuộc ngươi có mấy muội muội tốt hả?”