Trong đầu Lâm Chi hiện ra một ý nghĩ có chút hoang đường.
Cô đứng tại chỗ, nhìn Thẩm Tầm từ phía xa xa, đột nhiên rất muốn xông lên hỏi hắn một chút xem rốt cuộc có phải hắn đã cứu mình hay không.
Nhưng người ở xung quanh quá nhiều, Lâm Chi lùi về phía sau hai bước liền bị người qua đường chặn lại.
Thẩm Nam Chước đi theo sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Chi không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng Thẩm Tầm.
Thẩm Nam Chước dựa theo tầm mắt của cô mà nhìn. Trong màn đêm tối tăm, không ngoài dự liệu mà nhìn thấy tấm lưng trần trắng bóng của… con nuôi.
Thẩm Nam Chước: “…”
Anh nhất thời không nói nên lời, im lặng, trong lòng hiện lên cảm giác khó chịu đến vi diệu.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Chi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cái chỗ kia, không rõ suy nghĩ gì mà nói: “Dáng dấp của Thẩm Tầm cũng quá sạch sẽ rồi.”
Thẩm Nam Chước: “…”
Cảm giác khó chịu lại càng thêm mãnh liệt.
Anh hiểu lầm ý tứ của cô gái ở trước mặt, không biết cái loại da thì trắng bệch, người thì gầy này thì đẹp ở chỗ nào: “Sạch sẽ?”
“Vâng.” Rõ ràng là đang “thưởng thức” một người đàn ông hơi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhưng giọng điệu của Lâm Chi vẫn bình tĩnh như là đang cho lời cảm nhận về món ăn: “Vừa trắng vừa đẹp. Chú nói xem có đúng hay không?”
“…”
Đẹp cái rắm.
Thẩm Nam Chước thoáng cau mày, không nói gì.
Anh hơi dừng lại một chút, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thiếu tự tin như vậy. Im lặng không lên tiếng xoè bàn tay ra, muốn giơ lên bên cổ cô để thăm dò thì phát hiện ra…
Trời ạ, màu da của hai người có sự khác biệt rõ ràng đến thế này ư Càng xấu hổ hơn chính là Thẩm Tầm thế mà lại cùng màu da với Lâm Chi?
Trong lòng tiểu nhân rất không vui, khiến cho hơi thở xung quanh Thẩm Nam Chước cũng vô cùng nguy hiểm: “Cậu ta đã mặc quần áo vào rồi, đừng có nhìn chằm chằm như thế nữa.”
Khách du lịch thật sự là quá nhiều. Lâm Chi không còn cách nào khác đành phải từ bỏ. Cô nghe thấy câu này của anh lại cười rộ lên: “Cháu không phải muốn nhìn anh ta cởϊ qυầи áo đâu. Nếu mà là muốn nhìn ấy, thì cháu đã nhìn từ lâu rồi.”
Lời này chứa một lượng thông tin quá lớn khiến Thẩm Nam Chước hơi sửng sốt một chút
Không đợi anh hoàn toàn phản ứng lại thì đã thấy Lâm Chi cười có vẻ không chút để tâm nào: “Nói thế nào thì cháu cũng là vị hôn thê của anh ta mấy năm trời. Muốn xem cái gì thì sớm đã nhìn thấy rồi.”
Thẩm Nam Chước cảm giác dây thần kinh trong đầu mình vang lên tiếng “tách” rồi cắt đứt.
Đúng thế, mặc kệ hiện tại đã xáo trộn, làm nhiều việc khó chịu đến thế nào đi nữa thì tốt xấu gì bọn họ cũng đã là vị hôn phu/thê của nhau nhiều năm như vậy, còn đều là người trưởng thành, dù thế nào cũng tính là danh chính ngôn thuận.
Kể cả là có xảy ra vài chuyện của người lớn thì cũng con mẹ nó quá bình thường.
Nhưng Thẩm Nam Chước bây giờ vô cùng buồn bực, anh muốn quay về băm nát tên nghịch tử kia.
Lâm Chi bất tri bất giác, hoàn toàn không cảm nhận được áp suất không khí xung quanh đang dần dần hạ xuống.
Cô sánh vai ra ngoài cùng anh, vẫn còn hối hận nói lảm nhảm dài dòng: “Nếu sớm biết sẽ cãi nhau ầm ĩ thành như ngày hôm nay thì cháu nên thừa dịp chưa huỷ bỏ hôn ước mà nhìn nhiều thêm mấy lần nữa.”
Thì sẽ không đến mức mà lâu như vậy mới phát hiện ra người này giấu mình mờ ám với cô gái khác.
Trong mấy năm đính hôn, cô và Thẩm Tầm hầu như vẫn luôn ở nước ngoài. Ở Đại học có nhiều kỳ nghỉ, cô luôn bay về nước tham gia buổi tụ tập nho nhỏ với Diêu nữ sĩ, xem tâm tình có tốt thì sẽ thuận đường mà ghé xem Thẩm Tầm.
Mặc dù cô vẫn luôn đặt học thuật lên hàng đầu, không có tâm tư vào tình yêu nam nữ, tính cách cũng không phải kiểu mà Thẩm Tầm thích nhất nhưng chắc do dáng dấp cô đẹp mắt cho nên Thẩm Tầm cũng đã nhiều lần nói bóng nói gió với cô rằng liệu có thể cân nhắc đến việc làm chút chuyện của người lớn được không.
—— đương nhiên là không có ngoại lệ, tất cả đều bị cô từ chối.
Nghĩ lại thì đúng là khó mà tưởng tượng nổi rằng cô đính hôn đã 5 năm vậy mà trước đêm nay cô vẫn chưa biết xương quai xanh của vị hôn phu trông thế nào.
Lâm Chi không nhịn được mà cảm thán: “Chậc chậc chậc.”
Dường như cô đang vô cùng thất vọng.
Thẩm Nam Chước không thể hiểu nổi, da trắng thì làm được gì? Thẩm Tầm ở nhà gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, ngay cả mười cái hít đất cũng không kiên trì được. Ngoại trừ da trắng và trẻ tuổi ra thì còn chỗ nào đáng giá để cô phải tỏ ra thất vọng như thế?
Hai người cứ miên man với suy nghĩ của riêng mình, khó khăn mà xuyên qua đám đông rồi đi đến lối ra.
Lúc này Lâm Chi mới chú ý đến Thẩm Nam Chước từ sau khi gặp Thẩm Tầm thì sao lại không mở miệng nói chuyện nữa rồi!
Một khi anh đè thấp áp suất không khí xuống thì hơi thở cả người đều khiến người khác có cảm giác bị áp bách vô cùng.
Đột nhiên Lâm Chi cảm thấy rất thấp thỏm: “Chú Thẩm, chú không vui sao?”
Chú Thẩm không cần nghĩ ngợi: “Không phải.”
Giọng vẫn trầm thấp như cũ nhưng âm thanh những lời này đều đều, không có lấy nửa điểm dao động lên xuống.
Khoé môi anh căng chặt, trong mắt không hề có cảm xúc, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì vẫn là dáng vẻ rất không vui vẻ.
Lâm Chi không rõ có phải là mình nói sai ở đâu rồi không: “Xin lỗi chú, có phải cháu quá ồn ào không…”
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng: “Trước kia cháu rất ít khi nói mấy lời vô nghĩa như này. Nhưng mà đêm nay có thể là, là do… chú khá hoà nhã. Cho nên mới khiến người đối diện muốn bày tỏ ra toàn bộ!”
Hoà nhã.
Thẩm Nam Chước cười nhạt trong lòng. Năm nay anh có phải là năm mươi tuổi đâu mà xứng với tính từ này?
Gió đêm lành lạnh, khách du lịch ở bờ sông vẫn đông như mắc cửi, gió mạnh thổi bay ánh đèn.
Bước chân của Lâm Chi hơi dừng lại. Dưới ánh trăng trắng sáng lạnh lẽo, cô nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Tôi không hoà nhã chút nào.”
Cũng chỉ có em cảm thấy như vậy thôi TvT.
Sau khi chào tạm biệt với chú Thẩm lãnh khốc vô tình* thì chuyện đầu tiên Lâm Chi làm chính là liên lạc với Từ Tịnh Thực.
Thế mà người này lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu, gọi mấy cú điện thoại liền cũng không thấy trả lời.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắn lại cho cô bạn thân của mình:
[Tớ về nhà trước nhé. Khi cậu đọc được tin nhắn này thì lập tức trả lời báo bình an cho tớ. Nếu như qua mười hai giờ đêm mà chưa trả lời lại thì tớ sẽ thay cậu báo cảnh sát đấy.]
Điện thoại của Từ Tịnh Thực đúng vào lúc mười hai giờ đêm thì bấm gọi lại.
Đầu bên kia rất ồn ào, thở hổn hển đáp lại: “Tớ còn sống mà, thật ngại ngùng Chi Chi ạ, tớ không nghĩ là đêm nay lại có nhiều người như vậy —— nếu sớm biết được thì tớ sẽ không lôi kéo cậu đến.”
Lâm Chi dừng ngón tay lại, cười cười: “Không sao.”
Đêm nay đến đây cũng không uổng công lắm đâu.
Ít nhất thì cũng phát hiện ra bí mật của Thẩm Tầm.
“Tớ nói cậu nghe này, thật may là cậu phải đi trước đấy.” Từ Tịnh Thực khó khăn mà bình phục hô hấp, “Hôm nay quảng trường ở bờ sông xảy ra tai nạn giẫm đạp đấy cậu biết không. Thật sự rất thảm, cũng may là tớ không đến quá gần.”
Lâm Chi bị doạ sợ: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sau lúc cậu rời đi không lâu có người gây chuyện chặn đường. Người ở khu vực quảng trường quá nhiều, giải tán được cũng là rất lâu sau đó.” Từ Tịnh Thực nói, “Hình như có người bị thương, không biết là có nghiêm trọng không. Có lẽ là sau nửa đêm sẽ có tin tức phát ra.”
Lâm Chi đột nhiên nhớ ra Lâm Ấu Lăng vẫn chưa trở về.
Cô thở dài: “Thế hiện tại cậu đã về nhà chưa?”
“Đang trên đường rồi. Đang đi cùng học đệ đến bãi đỗ xe.”
Lâm Chi buồn cười: “Bây giờ cậu không sợ cậu ta có ý xấu với cậu sao?”
Từ Tịnh Thực nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu ta đúng là không có ý tốt với tớ đâu. Cậu thấy có nam sinh nào ngày ngày chạy đến chặn đường đàn chị. Một khi phát hiện ra đàn chị say rượu thì ngay lập tức tới nhặt xác người ta về?”
Lâm Chi còn chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia truyền tới giọng nói phản bác từ xa xa: “Em không phải là lo lắng cho chị sao?”
Giọng nói trầm và rõ ràng, giống như cốc bia lạnh 8 độ, rất nghiêm túc nhưng cũng vô cùng nhẹ, trong dịu dàng còn mang theo chút oan ức.
Từ Tịnh Thực như con mèo xù lông, che loa mà khóc thét: “Đó là quán bar của tôi thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được! Vốn là bạn thân nói sẽ đưa tôi về. Kết quả thì sao? Tôi tỉnh dậy trên giường của cậu, cậu là người sao!”
Nhưng cô che loa không hết nên Lâm Chi nghe thấy hết.
Cô hết sức vui mừng, chờ bạn thân của mình lải nhải với đàn em khoá dưới xong thì mới cất giọng: “Cậu không có việc gì thì tốt rồi. Sau khi về nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Từ Tịnh Thực gật đầu liên tục, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Lâm Chi đặt điện thoại xuống rồi nhảy bổ lên giường, điều chỉnh cho đèn ở đầu giường hơi tối xuống.
Nhìn chăm chú vào sách một hồi lâu nhưng làm thế nào cũng không xem nổi.
Luôn bị phân tâm.
“Nếu…..”
Cô đặt sách xuống rồi chậm rì rì chui vào trong chăn.
Một lúc lâu sau.
Âm thanh rầu rĩ nho nhỏ vang lên:
“Thẩm Nam Chước mà là học đệ thì tốt quá…..”
Thì anh sẽ không nghiêm túc như vậy nữa.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ.
Anh từ trong ra ngoài vừa nhã nhặn vừa dịu dàng.
Đêm nay Lâm Chi ngủ một giấc vô cùng sâu.
Khi tỉnh dậy thì đồng hồ báo thức đã vang lên ba lần. Cô mơ màng bò dậy nhìn kim đồng hồ đang chỉ 8 giờ 10 thì lập tức nhảy lên như con cá chép: “A a a mình bị muộn rồi!”
Lịch làm việc hôm nay của cô đã có cuộc hẹn trước lúc 9 giờ, chưa tính thời gian kẹt xe trên đường thì từ đây lái xe đến phòng làm việc cũng mất nửa tiếng.
Lâm Chi bật dậy, vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo và trang điểm rồi lao xuống tầng với tốc độ viên đạn.
Mới vừa lao tới nhà ăn đã thấy ba Lâm ngồi chính giữa bàn ăn cơm sáng: “Chi Chi dậy rồi hả?”
“Vâng, ba dậy sớm.” Lâm Chi ngồi xuống, nhanh chóng phết mứt trái cây lên bánh mì nướng, đồng thời chỉ chỉ vào ghế trống bên cạnh: “Lâm Ấu Lăng đâu rồi? Không phải nói là hôm nay sẽ đi thực tập sao?”
Năm nay Lâm Ấu Lăng học năm 4 Đại học, nhờ ba Lâm và tên bạn trai rẻ tiền mà tìm được một công việc nghe nói khá dễ dàng trong công ty.
Khoảng thời gian trước, Lâm Chi hay nhìn thấy cô ta ôm ba Lâm khóc lóc cầu xin ông giúp cô ta kiếm một cơ hội thực tập ở công ty để cho toàn bộ người giúp việc trong nhà đều biết cô ta muốn tìm việc. Lâm Chi suýt chút nữa thì trợn mắt lên, cũng không hỏi xem cô ta muốn làm vị trí nào.
Nhưng cô nhớ rằng hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Chi đi làm.
Ba Lâm vui vẻ nói: “Bây giờ tạm thời chưa đi. Hôm qua Lăng Lăng về nhà quá muộn, lại còn bị rơi xuống nước rồi chứng kiến cảnh người chết trong vụ tai nạn giẫm đạp. Con bé sợ hãi với cả ngủ muộn thì giờ cứ để nghỉ ngơi thêm một chút, vừa vặn cũng có thể dời lịch thực tập lại.”
Ánh mắt Lâm Chi kỳ quái: “Ba mà cứ cưng chiều như thế thì chẳng mấy chốc mà cô ta sẽ hư hỏng đấy!”
“Chiều đến hư hỏng thì cứ chiều đến hư hỏng đi.” Ba Lâm thuận miệng nói thêm, “Dù sao ba cũng không có ý định bồi dưỡng con bé làm người thừa kế.”
Lời này mang theo chút oán trách, Lâm Chi còn muốn nói thêm điều gì thì lại nghe thấy ba Lâm nói: “Con sẽ không bị trễ đấy chứ?”
“A! Con đi đây!” Cô lập tức hét lên rồi chạy mất hút.”
Ba Lâm lắc đầu cười cười rồi tiếp tục nghe tin tức buổi sáng.
Ông không chú ý đến, Lâm Chi cũng không để ý.
Từ lúc hai người bắt đầu chào hỏi thì Lâm Ấu Lăng đã đứng trước cửa phòng trong bộ quần áo ngủ.
Lắng nghe toàn bộ cuộc hội thoại mà cắn môi, không nhúc nhích.
Trước hai phút cuối cùng, Lâm Chi đã kịp đến phòng làm việc.
Ngày hôm nay cả sáng cả chiều tổng cộng lại cô cũng chỉ có hai cuộc hẹn trước với hai vị khách. Chỉ cần có thể đuổi kịp thì lịch trình sắp xếp cũng rất nhàn hạ.
Cho nên cả người cô có tâm tình rất tốt.
Đồng nghiệp để ý thấy thì bắt đầu trêu ghẹo: “Lại có chuyện tốt gì giấu chúng tôi rồi.@
“Chuyện tốt của tôi chính là, ngày hôm qua ngủ được một giấc rất ngon.” Hai mắt Lâm Chi cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ, “Hôm nay cảm giác cả người đều thoải mái vô cùng.”
“Ngủ được tốt là rất quan trọng. Có điều nhìn biểu cảm vừa rồi của cậu thì tôi còn tưởng là ngủ được với anh trai sung sức nào cơ đấy!”
“…”
Lâm Chi ghét bỏ mà chậc miệng, đang muốn mở miệng thì đột nhiên Lâu Hàm dùng sức đẩy cửa phòng làm việc ra, đi thẳng tới.
Cô ta đeo một đôi giày cao gót rất mảnh, khi đi lại cứ lạch cà lạch cạch, tóc dài được buộc lên, mặc bộ âu phục, lối ăn mặc hào phóng, giàu kinh nghiệm.
Chắc hẳn quay lại đây là để lấy thêm tư liệu, trên ngực còn treo nhãn hiệu “Khoa học kỹ thuật NZ” nổi tiếng, không thèm nhìn những đồng nghiệp khác mà chạy thẳng đến khu làm việc của mình, rầm rầm đẩy ngăn ngăn kéo ra.
Toàn bộ khu làm việc nháy mắt yên tĩnh lại, lúc này Tiểu Manh chủ động lại gần hỏi cô ta: “Tiền bối Lâu, chị muốn tìm tài liệu gì thế? Có việc gì cần em giúp một tay không?”
Lâu Hàm đến nhìn cũng không nhìn cô, cầm lấy tập tài liệu, không nói lời nào rồi đạp lên giày cao gót mà lộc cộc rời đi.
Đến như một cơn gió, đi cũng như một cơn gió.
Nếu không phải là trước khi đi cô ta còn cố tình liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mình thì Lâm Chi còn cho là người này căn bản chưa từng tới đây.
Cửa lớn một lần nữa khép lại.
Khu làm việc thoáng chốc im lặng, Tiểu Manh lúng túng đứng tại chỗ một lúc rồi mặt mày xám xịt trở lại chỗ ngồi của mình. Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thấy không.” Đồng nghiệp bên cạnh thận trọng lại gần, ăn không nói có hạ thấp giọng nói: “Người con gái đương tuổi thanh xuân vừa mới thoáng xuất hiện trước mắt chúng ta trong mắt có tơ máu đỏ ngầu, che không hết được quầng thâm dưới mắt. Chắc hẳn chỉ có người đàn ông sung sức là được thoải mái.”
“…”
Lâm Chi cười mắng: “Đầu óc cậu có thể nghĩ được cái gì khác sao!”
Đồng nghiệp cười khúc khích, Lâm Chi tò mò: “Có điều, trước đây Lâu Hàm vẫn luôn muốn vị trí leader của bên Khoa học kỹ thuật NZ. Hiện giờ được như ý nguyện rồi mà sao còn khó chịu với cả thành viên trong nhóm cũ trước đây là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt với mình nữa nhỉ?”
“Hay là do năng lực không theo kịp?” Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán, “Ngày hôm qua ở quảng trường ven sông xảy ra tai nạn giẫm đạp. Có đến bốn, năm du khách mất mạng ngay tại hiện trường. Mặc dù chuyện này cũng không liên quan gì mấy đến đại hội bắn pháo hoa và mấy chiếc drone của bên NZ nhưng mà rất nhiều nhân viên làm việc của NZ thấy được toàn bộ quá trình, giám đốc EAP của bọn họ hy vọng mượn cơ hội này để đánh giá mức độ khoẻ mạnh trong tâm lý của công nhân. Thế mà cả đêm cô ta đưa ra vài cái phương án, lãnh đạo vẫn không hài lòng.”
Lâm Chi “ồ” lên một tiếng thật dài, lại nghĩ đến ngày đó ở quán bar thấy bóng dáng mờ mờ của hai người ở lối thoát hiểm.
Cô tò mò hỏi: “Tiền Diệp Bân không hài lòng?”
“Không phải, là boss phía sau màn.” Đồng nghiệp khoa tay múa chân ra hiệu: “Thẩm tổng không hài lòng.”
“….. Thẩm Tầm?”
“Thẩm Nam Chước đó!”
Lâm Chi càng giật mình: “Chú ấy còn quan tâm đến loại chuyện vụn vặt này?”
“Đúng thế. Nếu không thì cô em cho rằng vì sao Lâu Hàm lại nơm nớp lo sợ như vậy làm gì.” Đồng nghiệp tạm dừng một chút, trong mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh, bộ dáng say mê, “Nhưng mà nếu như tôi cũn có cấp trên đẹp trai như vậy thì kể cả anh ấy có đánh rớt toàn bộ kế hoạch của tôi cũng chẳng sao cả. Tôi sẵn sàng thức cả đêm vì anh ấy, rụng tóc vì anh ấy.”
Lâm Chi thuận miệng hỏi: “Thẩm Nam Chước rất đẹp trai?”
Đồng nghiệp khϊếp sợ: “Cô không phải là vị hôn thê của Thẩm Tầm sao. Chưa gặp anh ấy?”
“Đương nhiên là tôi đã gặp qua. Nhưng mà ý của tôi là, tôi cho rằng các cô sẽ không thích kiểu người như vậy…” Lâm Chi cân nhắc cẩn thận chọn lời để nói, “Uh, người đàn ông già dặn?”
“Đàn ông già dặn?!” Đồng nghiệp khó tin phát ra tiếng hét chói tai: “Cô nghiêm túc chứ? Anh ấy vẫn chưa đến ba mươi tuổi đâu, đã làm tổng giám đốc rồi đấy. Chỗ nào già?”
“Chú ấy…”
“Hơn thế, anh ấy chính là mẫu đàn ông mạnh mẽ đúng tiêu chuẩn mà tôi đã nói đó!”
“…” Đột nhiên Lâm Chi nghĩ đến cái lần l*иg ngực mình đau nhức.
Quả thật, cơ bắp của Thẩm Nam Chước rất phát triển. Đúng kiểu cởϊ qυầи áo thì có da có thịt, mặc quần áo lại trông khá gầy.
Đồng nghiệp thấy cô ngây ngốc thì cho rằng cô vẫn đang nghi ngờ lời nói của mình, nghiêm túc vỗ vỗ cô: “Cô đừng có mà không tin, Lâm Chi ạ.”
“Hả?”
“Tôi nhìn người rất chuẩn đấy. Tuy rằng Thẩm Nam Chước chưa từng cởϊ qυầи áo trước mặt tôi nhưng tôi chắc chắn dáng người anh ấy vô cùng đẹp. Cũng may người cô đính hôn là Thẩm Tầm chứ không… với cơ thể bé nhỏ này của cô nếu mà cùng với Thẩm Nam Chước ở bên nhau ——“
“…..?”
“Cô nhất định sẽ bị anh ấy chơi đến khóc.”
“…..”
“Không đúng.” Đồng nghiệp hơi ngừng một chút rồi nghiên túc sửa lại lời nói cho đúng, “Chơi đến hỏng.”
Lâm Chi: “……”
Lâm Chi: ???
Sau khi nghe đồng nghiệp nữ lải nhải một hồi thì cuối cùng cô cũng được tan làm đúng giờ.
Hai chữ “mạnh mẽ” với hình ảnh 3D cứ lởn vởn cả ngày quanh lỗ tai cô. Hiện tại cô có chút sang chấn tâm lý với từ này rồi.
Vậy mà hết lần này tới lần khác đồng nghiệp nữ kia vẫn không chịu bỏ qua cho cô: “Chi Chi, hôm nay thời gian vẫn còn sớm. Có muốn cùng đi ăn beefsteak ‘mạnh mẽ’ không?”
Lâm Chi đang sắp sửa đồng ý thì điện thoại bỗng kêu lên.
Là cuộc gọi từ nhà đến, ba Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Chi Chi kết thúc công việc hôm nay rồi sao? Thẩm Tầm tìm tới nhà, nếu như tối nay con không có việc gì thì về nhà sớm một chút.”
Lâm Chi đang đeo găng tay cũng dừng lại: “Hắn có chuyện gì?”
Ba Lâm: “Cậu ta chưa nói. Bảo là chờ gặp mặt con.”
“Được.” Tiếng lạch cạch vang lên, thỏi son bị ném lại vào túi xách.
Lâm Chi lấy cái gương trang điểm nho nhỏ ra, nhìn đôi môi đỏ căng mọng diêm dúa loè loẹt thì chậm rãi cong khoé miệng: “Thật đúng dịp.”
Cô nhẹ giọng nói, “Con cũng có việc cần tìm hắn ta. Ba bảo hắn ta chờ con. Tối nay chúng con KHÔNG GẶP KHÔNG VỀ!”