Sau khi buông ra những câu chữ vô cùng khó nghe thì Lâm Chi đóng cửa “rầm” một cái, ngăn cách ba Lâm cùng với Lâm Ấu Lăng ở bên ngoài.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, đầu óc của cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Loẹt quẹt đôi dép lê đi thêm vài bước rồi phi người lên đống chăn mềm mại.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.
Từ Tịnh Thực gọi điện cho cô cả một buổi sáng. Khi cô vừa ấn nút nhận cuộc gọi thì tiếng hét từ đầu bên kia xuyên thẳng từ lỗ tai đến tận não: “Lâu như vậy không nhận điện thoại của tớ! Có phải là hết yêu tớ rồi đúng không!”
“…..Không phải. Tớ cứ tưởng là đồng hồ báo thức kêu.”
“Không tin đâu!” Từ Tịnh Thực khóc bù lu bù loa, “Hôm trước cậu còn vứt tớ lại ở quán bar rồi về một mình đấy!”
Lâm Chi im lặng không lên tiếng, đột nhiên thanh tỉnh, “Hôm đó không phải là cậu được người khác đón về sao? Không có ai đón cậu á? Hay là cậu bị lôi đi như một đứa chết trôi thế?”
Từ Tịnh Thực ngượng ngùng sờ mũi: “Không phải. Cậu đừng lo lắng, có người tới đón tớ đi.”
“…”
Trong lòng Lâm Chi hơi buông lỏng, một lần nữa quăng người lên giường.
Từ Tịnh Thực nghe thấy tiếng động thì bật chế độ khuyên nhủ: “Tiểu Lâm Chi. Cậu có biết hay không, nếu như con người không ngủ thì sinh mạng sẽ kéo dài ra rất nhiều đó nha!” (Chỗ này hẳn là vì TTT nghĩ rằng LC ngủ với anh nào đấy thì kéo dài sinh mạng chính là tạo thêm đứa trẻ í :v)
“Tớ chỉ biết là nếu con người mà lâu không ngủ thì sẽ chết.”
“…” Từ Tịnh Thực dường như nhớ ra, “Hiện tại cậu vẫn gặp ác mộng hả?”
“Ừ, cho nên chất lượng giấc ngủ của tớ đều rất thấp, vậy mới muốn ngủ thêm một lát .” Lâm Chi nhẹ nhàng vò đầu một cái rồi như nghĩ đến cái gì: “Mà cậu tìm tớ có việc gì đấy, hay vẫn là về hoạt động từ drone?”
Drone: máy bay không người lái/điều khiển từ xa.
Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh chính thức. Bên bờ sông thành Bắc ngoài các hoạt động như thường niên ra thì còn có một màn trình diễn bằng drone.
Một tháng trước Từ Tịnh Thực đã hẹn Lâm Chi nhưng cô không có hứng thú với đồ vật này. Hơn nữa, ở nơi càng đông người thì tồn tại càng nhiều tai hoạ ngầm nên cô vẫn luôn tránh đến.
Từ Tịnh Thực gật đầu một cái rồi lại vội vàng lắc đầu: “Đúng. Nhưng mà tớ không phải là muốn hẹn cậu đâu. Tớ có người hẹn rồi.”
“Cho nên cậu gọi điện cho tớ là để khoe khoang hả?”
“Cũng không hẳn. Tuy rằng có người hẹn nhưng tớ vẫn muốn cậu đi cùng. Bởi vì học đệ hẹn tớ dường như không có ý tốt.”
“…”
Lâm Chi còn chưa ngủ được một giấc trọn vẹn, cô cảm thấy toàn thân mình không có chút sức lực nào.
Nhưng vẫn đồng ý đi.
Hai người hẹn nhau vào lúc chạng vạng tối. Khi Lâm Chi đến thì bên bờ sông đã có rất nhiều khách du lịch và những sập bán hàng rong, còn có cả các cặp tình nhân hoặc là một gia đình nhỏ túm năm tụ ba lại một chỗ mà cùng nhau đi tham quan.
Từ Tịnh Thực đưa cho cô một cái kem ốc quế rồi chỉ tay xuống mặt sông khoa tay múa chân: “Cậu nhìn xem, một lát nữa sẽ có một cái drone biểu diễn ở chỗ này, hôm nay mới được thị trưởng cho phép đấy, còn có thể bắn pháo hoa nữa cơ.”
Lâm Chi hơi híp mắt lại nhìn thì phát hiện ra: “Khoa học kỹ thuật NZ? Thế giới cũng quá nhỏ rồi, đây là công ty của cha bạn trai cũ của tớ.”
“Quá thảm, cậu xem cậu bị bạn trai cũ hành hạ tiều tuỵ đến thế nào rồi. Chia tay xong làm gì có ai như hắn.”
“Thôi bỏ đi, không bằng… ước nguyện rằng tối nay đừng để tớ mơ thấy tên ngốc Thẩm Tầm kia nữa.”
Lâm Chi vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một tiếng cười khinh thường: “Tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô đấy Lâm Chi. Sao cô lại dám không biết xấu hổ mà nói tôi là kẻ không có giáo dưỡng?”
Lâm Chi dừng lại, quay đầu nhìn thấy Thẩm Tầm đang cầm tay Lâm Ấu Lăng trang điểm l*иg lộn thì thong thả bước tới chỗ hắn ta.
Hình như trên đỉnh đầu hắn ta đang treo loại hơi thở cực kỳ ngu ngốc.
Cô thu lại tầm mắt, không nhanh không chậm nói: “Nếu anh thật sự là người đã cứu tôi khỏi trận hoả hoạn thì tôi sẽ luôn biết ơn anh. Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà tôi đã viết giúp anh một trên ba phần số luận văn phải nộp lúc học Đại học. Vậy thì nói anh một tiếng ngu ngốc có gì là sai?”
“Hơn nữa.” Đối mặt với biểu cảm vỡ vụn trong nháy mắt của Thẩm Tầm, Lâm Chi thản nhiên cười rộ lên: “Trước kia không phải tôi đã từng nói với anh rồi sao? Dáng vẻ anh vênh mặt hất hàm sai khiến thật giống một con lừa.”
“Cô ——“
Thấy Thẩm Tầm tức sôi máu, Lâm Ấu Lăng vội vàng ngăn lại: “A Tầm, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, không nên phá hỏng tâm tình đâu.”
Cho tới bây giờ Thẩm Tầm vẫn không cãi lại Lâm Chi nên khi thấy chiếc thang được Lâm Ấu Lăng lôi ra thì vội vã bắt lấy: “Cũng đúng.”
Hắn chủ động cầm tay Lâm Ấu Lăng cố ý khoe khoanh, xoay người lớn tiếng nói: “Anh dẫn em tới đằng trước, ở nơi gần mặt nước không phải ai cũng có thể đến đó được, mà nơi đó sẽ nhìn thấy pháo hoa rõ ràng nhất.”
Khoé miệng Lâm Chi giật giật.
Từ Tịnh Thực đứng tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn: “Trước kia còn thấy bình thường, bây giờ mới phát hiện ra hắn ta thật sự rất ngu ngốc. Mấy năm qua cậu chịu đựng thế nào vậy?”
“Dựa vào ý chí kiên cường.”
“…”
Có điều…
Lâm Chi bưng mặt nhìn mặt sông rộng mênh mông, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ:
Không biết hiện tại Thẩm Nam Chước đang làm gì nhỉ…
Tối nay anh cũng sẽ đến đây sao?
Mùa đông trời tối lại từ rất sớm. Sau khi hoàng hôn buông xuống thì đám người ở bờ sông dần dần tập trung lại.
8 giờ tối bắt đầu màn bắn pháo hoa. Một vài đơn vị truyền thông quen thuộc đã sớm đem theo thiết bị quay chụp để giành lấy vị trí trên đầu, số lượng đoản pháo không phải ít. Khi Lâm Chi lần nữa lấy lại tinh thần thì mọi người đứng đông đến mức khó mà chen qua.
Từ Tịnh Thực nhận điện thoại xong thì dùng hết sức kêu lên do xung quanh quá ồn ào: “Tiểu học đệ đến tìm tớ rồi! Cậu đứng yên ở đây đừng đi đâu cả. Tớ đi một chút rồi quay lại ngay!”
“Cậu chớ…” chạy loạn.
Lâm Chi vươn tay ra, lại chỉ túm được một làn gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay.
Gần như cùng lúc đó.
Dưới màn đêm kỳ ảo, hơn trăm chiếc drone bay lơ lửng trên không trung, bắt đầu đếm ngược từ “Mười”.
Đám người ra sức hò hét, từ Đông đến Tây, tiếng kêu hết đợt này sang đợt khác tạo thành một làn sóng hoàn chỉnh:
“Chín!”
“Tám!”
…
Lâm Chi muốn gọi điện cho Từ Tịnh Thực nhưng do người ở xung quanh quá nhiều khiến cô bị đẩy đến tận bờ vực, cả người lao vào hàng rào bảo vệ của vùng ven sông, đến cả không gian để mở túi xách ra cũng không có.
“Năm!”
“Bốn!”
…
Cuối cùng cô cũng lấy được điện thoại ra một cách đầy khó khăn.
“Tịnh Thực, cậu đã tìm thấy cậu ta…”
“Hai!”
“Một!”
Ngay khi số một vừa được loé lên từ những chiếc drone trên bầu trời đêm thì một chùm pháo hoa cũng bay lên không trung, lần lượt các chùm pháo hoa tiếp theo cũng được bắn lên ngay sau đó.
Vô số pháo hoa bay lên từ mặt đất không ngừng phát ra tiếng “đùng đoàng”, nổ “bùm” trên bầu trời rộng lớn.
Đám người rộn ràng huyên náo, mọi người quay sang chúc nhau “Giáng sinh an lành”, vẫn có người tràn vào quảng trường. Các toà nhà văn phòng ở hai bên ven sông liên kết với khu trung tâm thương mại tạo ra từng đợt ánh sáng lay động.
Lâm Chi bị dòng người xô ép vào hàng rào, đám đông phía sau càng lúc càng va chạm mạnh hơn gây rối loạn.
Khi đợt pháo hoa đầu tiên được bắn lên gần hết thì cô nghe thấy âm thanh có đề-xi-ben vô cùng cao vang lên rất chói tai:
“Mau cứu người, cứu người!!”
“Vừa có người rơi xuống nước rồi!!”
“Người đó rơi ở chỗ nào! Rơi ở đâu rồi!?”
“Anh đừng đẩy tôi! Đẩy nữa là tôi cũng ngã xuống dưới đấy!”
Lâm Chi theo bản năng muốn tránh khỏi đám người.
Nhưng muốn tránh cũng không tránh được mà còn bị dòng người đẩy đi. Nhiều người ở phía sau lại còn muốn xem náo nhiệt nên vội vàng chen lên trước. Cô lại bị xô đến va mạnh vào thanh ray bảo vệ.
“A…”
Nội tạng như bị đè ép.
Nhưng chỉ ngắn ngủi có vài giây.
Chưa đợi Lâm Chi hoàn toàn đứng vững thì một cánh tay từ sau lưng vươn ra ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi. Cho tôi qua.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông thật dễ nghe quá đi…
Bàn tay anh lướt nhẹ qua vành tai tinh tế của cô rồi nhanh chóng che lại, dường như cả không gian chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bất ngờ, không kịp chuẩn bị.
Trong chớp mắt, tiếng huyên náo ầm ĩ bên tai Lâm Chi như thuỷ triều rút xuống. Giờ đây cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập “bang bang” thật mạnh bên trái l*иg ngực.
Nơi có cô ngập tràn hương vị gỗ tuyết tùng thanh mát.