Trở Thành Mẹ Của Vị Hôn Phu Trước

Chương 8: Bắt nạt

Sau khi bị gián đoạn bằng cách thức như vậy thì trong đầu Lâm Chi không còn cái gì mà công việc, cấp trên với đồng nghiệp nữa. Toàn bộ đều không còn.

Không biết máy phát hình bị nhét vào nơi nào mà cô xốc hết mấy cái gối ở đó lên vẫn không thấy. Âm thanh càng lúc càng lớn trong không gian nhỏ hẹp.

Lâm Chi mặt cắt không còn giọt máu, cô run rẩy ấn chuông phục vụ.

Cũng may chị gái phục vụ rất nhanh đã tới và tống nó ra ngoài.

Trước khi rời đi còn khom lưng cúi người 90 độ: “Thành thật xin lỗi đã ảnh hưởng đến việc dùng cơm của hai vị. Đây chắc là đồ vật cá nhân của vị khách trước đã quên mang theo trước khi rời đi. Rất xin lỗi đã khiến hai vị không thoải mái. Bữa cơm này giám đốc chúng tôi không tính tiền. Hy vọng hai vị dùng cơm ngon miệng.”

Lâm Chi nhìn người phục vụ một lúc sau mới khó khăn mà đỏ mặt nói một câu: “… Vị khách trước của quán là một tên biếи ŧɦái sao? Tại sao lúc quét dọn vệ sinh lại không thu dọn hết đồ đạc?!”

Người phục vụ một lần nữa nói xin lỗi. Lâm Chi cũng không có ý định làm khó cô ấy nhưng hơi nóng trên mặt thật lâu vẫn không tiêu tan.

Thẩm Nam Chước im lặng không lên tiếng nhìn cô hồi lâu, trong mắt dần hiện lên ý cười.

Anh nhìn cô quay lại chỗ ngồi. Mắt cô đảo liên hồi, liên tục dùng hai bàn tay quạt vào mặt, làm ra một loạt các động tác… vô cùng dễ thương.

Đúng vậy, là dễ thương.

Đây là từ ngữ mới mà anh nhận biết được sau khi tìm hiểu về nhãn dán do Lâm Chi gửi đến.

Anh khó có thể giải mã được thông tin từ chuỗi nhãn dán của cô và phải nhờ đến sự trợ giúp của các công cụ tìm kiếm. Mà kết quả công cụ tìm kiếm đưa ra lại rất đơn giản, chuỗi ký tự dài kia chẳng có ý nghĩa nội dung gì cả mà chỉ dùng cho việc chuyển tiếp cuộc hội thoại, là một cách thức khiến cho cuộc trò chuyện không quá gượng gạo.

—— đồng thời còn có thể lý giải theo một cách là đối phương rất đáng yêu.

“…Chú Thẩm.” Thật vất vả mới xua đi được hơi nóng trên mặt, Lâm Chi hít sâu một hơi, “Đây là quán nhà chú, không trách cháu chứ?”

Nửa câu sau lộ ra một chút oan ức không dễ phát hiên

Khoé môi Thẩm Nam Chước hơi câu lên, tự nhiên cảm thấy công cụ tìm kiếm thật vĩ đại, cô ấy thật sự rất đáng yêu.

“Ừ.” Anh rũ mắt gắp đồ ăn, ngăn lại ý cười trong mắt, “Không trách cháu. Trừ quần áo ra thì còn muốn nói gì với tôi không?”

Cô chớp chớp mắt nói, “Hết rồi ạ.”

Đôi mắt to tròn nhìn lại càng giống thỏ con.

Thẩm Nam Chước khẽ nhướng mày, đôi môi không rõ ý tứ mà hơi cong lên, cũng không nói nữa.

Trong gian phòng nhỏ chỉ có hai ngọn đèn, ánh sáng cũng vì thế mà tập trung lại thành hai luồng thắp sáng cho toàn bộ không gian.

Ánh sáng rơi vào người anh phân cách thành hai phần một sáng một tối, môi mỏng hơi mím lại, không nói lời nào tạo cảm giác bí bách.

Lâm Chi cầm lòng không đặng, muốn thú tội, “Nếu như nhất định phải nói ra thì, có thể… quả thật đã xảy ra một việc mà cháu nghĩ mãi không hiểu.”

Vấn đề mà cô gặp phải khá đơn giản, thậm chí còn không được tính là một vấn đề.

Nửa tháng trước lão Hồ muốn chọn từ những thành viên nòng cốt ra một người làm dẫn đội (trưởng nhóm) đến nhóm EAP của công ty kia. Mấy ngày trước cô nhận được email từ lão Hồ, trong đó nói rằng về phương diện lý luận thì cô có kinh nghiệm phong phú nhất, nếu có thời gian thì hy vọng cô có thể đi.

Nhưng mà hôm nay tiến hành bàn bạc với quản lý Tiền thì đối phương trở mặt và từ chối mọi phương án của cô, đồng thời đổi sang một đồng nghiệp khác.

Mắt nhìn người của lão Hồ nhìn nhầm nhìn sai đi chăng nữa thì cũng không đến loại trình độ này được. Cô vẫn là nghĩ có chút không thông nhưng vẫn không quá để bụng.

…không nghĩ tới Thẩm Nam Chước sẽ hỏi điều này.

Thẩm Nam Chước trầm mặt, nhìn vẻ mặt của cô thì đại khái đoán được vài phần: “Phương diện công việc?”

“Đúng.”

Thẩm Nam Chước hơi đăm chiêu: “Ảnh hướng lớn tới cháu?”

“Cũng không phải.”

Nhân viên phục vụ đặt đĩa thịt và bếp nướng bít tết (beefsteak) đặt trước mặt Lâm Chi.

“Còn nữa.” Lâm Chi vừa nói vừa nhận lấy thức ăn, đồng thời đẩy salad hoa quả đến cạnh Thẩm Nam Chước, “Dường như cháu đoán được nguyên nhân là gì.”

Tuy nhiên vẫn chưa có chứng cứ nên không cách nào xác nhận hoàn toàn.

Tối hôm qua cô uống khá nhiều nên không thể chỉ dựa vào trí nhớ mà nói hai người một nam một nữ đứng trong lối thoát hiểm ôm hôn nhau là Tiền Diệp Bân và Lâu Hàm.

Thẩm Nam Chước gật đầu cũng trả lễ lại, đẩy đĩa tôm muối tiêu sang chỗ cô.

Tôm hùm so với bàn tay anh thì dài hơn chút, anh giúp cô bỏ phần đầu tôm cùng với phần vỏ ngoài được nướng đến giòn xốp.

Lâm Chi hơi bất ngờ: “Cảm ơn chú.”

Thẩm Nam Chước không tỏ ra ý kiến: “Mẹ cháu hẳn là đã nói với cháu, nếu như gặp chuyện gì thì có thể tới tìm tôi.”

Lâm Chi mờ mịt gật đầu phối hợp.

Anh đặt đôi đũa ngà voi xuống rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhẹ nhàng xuyên qua không khí dừng lại trên người cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Chi giật mình.

Ngữ điệu của anh rất thấp, còn mang theo vài phần trịnh trọng mà nói: “Cho nên, bất kể là chuyện gì cũng đều có thể nói với tôi. Nếu chuyện không giải quyết được triệt để thì tôi sẽ giúp cháu thu xếp toàn bộ.”

Lâm Chi sửng sốt.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét mảnh khảnh của người đàn ông được phác thảo vừa đủ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Sau một lúc lâu cô mới chậm chạp gật đầu một cái.

Dáng vẻ hiện tại của anh ngay lúc này, thật sự…

Vô cùng giống… một người cha tốt.

Ăn cơm tối xong thì hai người cùng nhau ra ngoài.

Đêm nay là đêm Giáng sinh. Trong quán nơi nơi đều là từng đôi từng cặp tình nhân nhỏ. Lúc đi tính tiền thì ông chủ ở đây còn tặng cho hai người mỗi người một quả táo.

Ban đêm, ngoài quán lạnh như nước. Lâm Chi cất quả táo vào túi, nhảy nhót như thỏ con: “Trước kia, lúc cháu học trung học, mọi người cũng tặng táo cho nhau.”

Thẩm Nam Chước đi theo phía sau cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

“Chú cũng học trung học ở trong nước chứ?”

“Ừ.” Gọi anh! Đừng gọi chú nữa!

“Vậy hẳn là chú học hơn cháu rất nhiều lớp.”

“…”

Thẩm Nam Chước dừng lại và nhấn mạnh lần hai: “Tôi chỉ lớn hơn cháu bảy tuổi thôi.”

Con người quả nhiên là càng già thì càng để ý đến tuổi tác.

Lâm Chi tự mình cảm khái.

Ở giao lộ, người đến người đi, dòng xe dòng người chuyển động không ngừng. Cả thành phố giống như đều chìm trong biển hồng.

Bãi đỗ xe ở bên kia đường. Lâm Chi cất trái táo, nhảy nhót trên làn đường dành cho người đi bộ, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Thẩm Nam Chước: “Nhưng mà dù tính thế nào đi nữa thì dựa vào bối phận, cháu vẫn nên gọi người…”

Thẩm Nam Chước im lặng không lên tiếng nhìn cô, đột nhiên ánh mắt trở nên căng thẳng, bất ngờ dùng sức kéo tay cô lại.

“…A!” Lâm Chi không có chút phòng bị nào, không kịp tránh, va thẳng vào cánh tay anh.

Cánh tay của người này giống như được làm từ sắt vậy, đυ.ng vào một cái đã làm ngực cô đau muốn chết, “Sao vậy…”

Chưa đợi cô hoàn toàn hồi phục tinh thần, Thẩm Nam Chước đã buông cô ra, cái tay còn lại cứng rắn chế trụ người mới vừa đứng sau lưng định mở balo của cô ra để trộm, tóm hắn ta xoay 180 độ.

Một loạt hành động thuần thục diễn ra liền mạch như nước chảy mây trôi.

Hắn ta không còn chút sức lực nào để đánh trả.

Lâm Chi hơi sửng sốt, cô nghe thấy tiếng vỗ tay và âm thanh cảm thán của những người qua đường.

Ở khu vực này rất đông người, khắp nơi đều có người tốt và cảnh sát giao thông. Một người mặc cảnh phục nghe thấy động tĩnh xô mọi người sang hai bên, Thẩm Nam Chước trực tiếp giao lại tên trộm cho bọn họ

Toàn bộ chuyện này xảy ra và kết thúc chỉ trong vài phút.

Lâm Chi còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần thì bên tai nghe thấy mấy cô gái trẻ kêu lên, “Đẹp trai quá!”

Lúc này đầu óc cô mới tỉnh táo lại, nhìn sang người đàn ông công danh thâm sâu đang đứng trong gió đêm lạnh lẽo. Lâm Chi bước nhanh vài bước tiến về chỗ anh: “Chú không sao chứ?”

Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt. Thẩm Nam Chước đứng yên tại đó, một tay cầm lấy balo của cô.

Quai của chiếc balo này hơi dài một chút vừa bị tên trộm cắt đứt một bên khiến cho khoá kéo treo chú gấu nhỏ rơi xuống đất.

Anh nghe thấy tiếng động mới quay người lại.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt kia vẫn không cảm xúc như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Vậy mà lại khiến Lâm Chi cảm thấy yên lòng.

“Tôi không sao.” Anh trả lại balo cho cô rồi thở dài, “Cháu phải cẩn thận hơn.”

Đám đông mới tụ tập xung quanh đã được sơ tán. Lúc Thẩm Nam Chước dắt Lâm Chi qua ngã tư vẫn có những cô gái xông đến với ánh mắt như phát sáng: “Anh trai này, có tiện lưu lại phương thức liên hệ không?”

Tay Lâm Chi bị anh nắm trong lòng bàn tay mình, rõ ràng anh không mặc quần áo dày dặn gì như lòng bàn tay vẫn rất ấm áp.

Đột nhiên cô có chút mong đợi, muốn đợi xem anh sẽ nói gì.

Có điều, cô gái kia vừa nói xong thì Thẩm Nam Chước chỉ lạnh lẽo liếc cô ta một cái, nửa giây cũng chưa đến rồi đi tiếp.

Hồi lâu.

Lâm Chi nghe được anh tàn nhẫn mà nghiêm túc nói:

“Con trai của tôi cũng lớn bằng cô ta rồi.”

Fine, ngài nói cũng đúng

***

Sau khi đêm Giáng sinh kết thúc, Lâm Chi định về nhà nằm thi gan cả ngày.

Lễ Giáng sinh năm nay cô không có sắp xếp gì —— trước kia lúc còn là người yêu Thẩm Tầm, vì có thể đồng thời “Không để cho Thẩm Tầm cảm thấy lúng túng” và “Không tham gia vào các hoạt động hẹn hò vừa nhàm chán vừa không có IQ của loài người” thì Lâm Chi luôn tìm lý do: Tôi phải viết luận văn.

Đến năm nay rốt cuộc cô không phải ‘viết luận văn’ nữa.

Mà là ngủ cho đến tận tối mịt.

Không ngờ mới 5 giờ sáng, cô đã bị người khác đánh thức.

Lâm Chi dựa người vào cửa phòng nhìn Lâm Ấu Lăng không ngừng ra ra vào vào tạo ra tiếng động lớn ở phòng bên cạnh: “…Sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn chuyển nhà hả?”

“Không phải đâu, em xin lỗi chị.” Lâm Ấu Lăng liên tục nói xin lỗi, “Em sắp ra ngoài hẹn hò với A Tầm nên giờ đang tìm quần áo.”

Tìm quần áo?

Lâm Chi cười nhạt. Tìm quần áo thì cần quái gì phải mở to cửa phòng ngủ, lại còn tạo ra động tĩnh lớn vô cùng thế này?

“Muốn đánh thức tôi thì cứ việc nói thẳng ra.” Lâm Chi lười biếng ngáp một cái, “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giống như học sinh tiểu học, thích chơi mấy trò nhàm chán cũng không có tác dụng gì. Thừa thời gian thì đi làm những việc đứng đắn không tốt hay sao? Làm ơn đi, không ai muốn chạy đến tranh giành Thẩm Tầm với cô đâu, OK?”

Lâm Ấu Lăng hơi sửng sốt nhìn cô, mấy ngón tay đang đặt trên khoá cửa nắm chặt rồi buông lỏng. Lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Chị, chị hiểu lầm rồi. Em không có nghĩ như vậy…”

Cô ta đúng là nghĩ như thế.

Dựa vào cái gì mà Lâm Chi mới là thiên chi kiêu nữ (2) còn mẹ đẻ của cô không thể đến nhà họ Lâm; dựa vào cái gì mà Lâm Chi đã huỷ bỏ hôn ước với Thẩm Tầm mà vẫn được nhà họ Thẩm quan tâm ở mọi nơi, lời trong lời ngoài chỉ khen mọi thứ của đại tiểu thư nhà họ Lâm từ tính cách, tướng mạo đến tài nghệ đều tốt?

Trước khi cô được đón về nhà họ Lâm đã phải theo mẹ ở bên ngoài chịu khổ rất nhiều. Thẩm Tầm là bạn trai tốt nhất từ trước tới giờ mà cô ta có rồi. Cô trăm phương nghìn kế nhiều năm như vậy, thật vất vả mới leo đến nhà họ Thẩm. Cô ta cho rằng sau khi Lâm Chi huỷ bỏ hôn ước này thì tất nhiên sẽ rớt đài —— thế nhưng đêm qua cô ta đứng trên ban công đã nhìn thấy Lâm Chi được một chiếc Maybach kênh kiệu đưa về nhà…

Đều là con gái của nhà họ Lâm, rốt cuộc cô ta có nơi nào kém Lâm Chi?

Chỉ cần nghĩ đến Lâm Chi ở phòng bên cạnh kê cao gối mà ngủ ngon lành thì cô ta khó mà chìm vào giấc ngủ được.

Mỗi một chuyện Lâm Chi làm được, cô ta cũng phải làm được.

Mỗi một đồ vật mà Lâm Chi từng có, cô ta đều phải đoạt lấy.

Lâm Chi lười nói chuyện với cô ta, định quay lại phòng ngủ nướng.

Nhưng giọng nói của Lâm Ấu Lăng một lần nữa làm kinh động đến ba Lâm. Người cha già không biết chuyện gì xông lên tầng thì thấy hai cô con gái đang cãi cọ.

Một người hai tay khoanh trước ngực, mặc quần áo ngủ, mái tóc dài thả xuống như búp bê đang lười biếng dựa vào cửa, mặt không chút sợ hãi. Người còn lại thì chắc là chốc nữa phải ra ngoài nên đã thay một chiếc váy, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đơn thuần, nhìn đến là thương. =))

Ba Lâm không cần nghĩ ngợi: “Lâm Chi! Sao lại bắt nạt em gái rồi!”

“Lần sau diễn gì đó mới mẻ chút đi. Cái kịch bản này tôi xem đến nhàm chán rồi.” Lâm Chi cũng không quay đầu lại, “À đúng rồi! Tôi lại bắt nạt cô ta đấy. Ui đáng thương quá điii. Còn không mau gả ra ngoài thì sẽ luôn bị tôi bắt nạt đó. Tôi vô cùng độc ác, sẽ không thu tay lại đâu.”

Ba Lâm giận đến méo mặt nhưng không có biện pháp nào bắt chẹt Lâm Chi.

Ngay trước khi cô đóng cửa lại thì nghe thấy ba Lâm tức muốn hộc máu nói: “Con bé này sao lại như thế! Không phải chỉ là một vị hôn phu thôi ư, ba sẽ tìm một người đàn ông khác cho con!”

“Tìm người đàn ông khác? Không cần.” Lâm Chi cười lạnh, thuận miệng nói, “Tôi đã tính toán gả cho Thẩm Nam Chước rồi.”

Cô vô cảm nhìn hai người còn lại rồi công bố quyết định động trời của mình.

“Sau này Lâm Ấu Lăng với Thẩm Tầm sẽ phải cùng nhau quỳ xuống trước mặt tôi dâng trà, còn phải gọi tôi một tiếng ‘mẹ’.”