Trở Thành Mẹ Của Vị Hôn Phu Trước

Chương 5: Làm nũng

Trong xe một chút tiếng động cũng không có.

Như thể một cơn gió hoang vu thổi bay những đốm lửa nhỏ trên đám cỏ khô. Trong không gian chật hẹp phía sau xe như có một ngọn lửa âm thầm bốc cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Gọi một lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, tài xế cho là có chuyện nên vội vàng gọi, “Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh?”

Hồi lâu sau.

“—— Tôi không sao.”

Gân xanh trên trán Thẩm Nam Chước căng chặt, thấp giọng đè nén, “Tiếp tục lái.”

Tài xế rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, không suy nghĩ nữa mà chuyển hướng đến nhà hàng.

Xe được khởi động lại.

Lâm Chi vẫn đang giữ nguyên tư thế ở nơi đó.

Cô quả thật không biết nên làm gì. Vào thời điểm như này có phải giả bộ mình đã chết sẽ tốt hơn không? Mãi đến khi anh lên tiếng đáp lại tài xế thì mới chậm rãi, thăm dò thử, muốn ngồi dậy.

Cô ngập ngừng nói “Xin lỗi…”

Hô hấp của Thẩm Nam Chước hơi bình phục, không nói gì.

“Cháu… Cháu không cố ý…” Xung quanh tất cả đều là hơi thở của anh ùn ùn kéo đến, khuôn mặt Lâm Chi nóng lên.

Vừa mới ngã một cái, điện thoại cũng không biết đã bay đi đâu. Hai tay cô không tìm được điểm tựa nên không dám động lung tung trên người anh, tầm mắt di chuyển lung tung từ trên bắp đùi của anh ra khắp nơi, sống chết không chịu rời khỏi người anh.

Từ một con lông xù nhảy nhót tung tăng biến thành một con lông xù tay chân luống cuống.

Hô hấp của Thẩm Nam Chước hơi ngừng, đột nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười.

Anh hắng giọng, “Thì sao?”

Âm cuối của người đàn ông cao lên, để lộ sự khàn khàn mê hoặc.

“Đυ.ng hỏng rồi. Nói xin lỗi thì có tác dụng gì?”

Trong nháy mắt Lâm Chi liền con mẹ nó càng luống cuống, trong lòng nhảy ra một dãy kí tự chấm than !!!

Không phải chứ, đυ.ng như vậy sao mà… Sao lại đυ.ng hỏng rồi!

“Nhưng mà…” Lâm Chi quệt đất ngẩng đầu lên, khẩn trường nói, “Lý… Theo như lý thuyết mà nói thì thứ đó không phải là rất cứng rắn hay sao? Hơn nữa chú vừa mới… Chú là, là ở trạng thái tắt lửa nha! Trạng thái này làm sao mà chỉ chạm có một chút đã hỏng rồi! Trước kia cháu xem qua cái luận văn nói…”

“Nói…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần.

Thẩm Nam Chước ngồi một tay chống đầu, cả người yên tĩnh nhìn về phía cô không nói câu nào.

Con người của anh là màu đen thuần tuý, nhưng khi nhìn xem người khác thì rất trầm mặc, thỉnh thoảng còn mang theo ý cười nhàn nhạt như có như không khiến cho người ta không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.

Như thể là có nhiều hứng thú muốn quan sát, cũng như là bất động thanh sắc mà tính toán ngày chết.

“Rất xin lỗi.” Lâm Chi hoảng hốt nhận ra, “Là cháu sai, nếu thật sự không được…”

Thẩm Nam Chước nhếch mi, “Thì sao?”

Cô cắn răng, “Vậy cháu sẽ đền tiền cho chú.”

Thẩm Nam Chước: “…”

Thẩm Nam Chước: ?

“Mặc dù cháu cũng chưa tận mắt thấy được, nhưng mà nghe nói hàng giả…” Lâm Chi thành thật nói, “Đồ giả đều được làm trông rất thật, có nhiều kích cỡ, hoàn toàn có thể dùng như thật. Hơn nữa còn thoả mãn được yêu cầu của những người khác nhau, thiết kế vô cùng thân thiết…”

Anh đột nhiên đưa tay ra.

Đầu óc Lâm Chi vang lên một tiếng cảnh báo. Thôi xong, có phải là chú muốn tát mình không ——

Cơ thể phản ứng trước một bước, đầu theo bản năng mà ngửa về đằng sau.

Nhưng mà không thay đổi được gì.

Giây tiếp theo, cằm của cô vẫn bị bàn tay của anh mạnh mẽ bắt được.

Gương mặt của Lâm Chi có chút thịt, nhưng mà véo một cái thì mới thấy thật gầy. Gan bàn tay của Thẩm Nam Chước không dùng nhiều lực dán vào cằm cô gãi đúng chỗ ngứa, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua môi cô.

“Dùng son môi.”

Ngón tay của anh có chút thô ráp không giống ba cũng không giống với Thẩm Tầm được sống trong nhung lụa.

Nhưng vô cùng sạch sẽ, khô ráo mà ấm áp.

Lâm Chi ngừng thở.

Cô bị thân hình cao lớn của anh che lại trong bóng tối, đầu óc đang rất hỗn loạn.

Nhưng giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai là chân thật. Trong nháy mắt, anh buông cô ra, cô thậm chí còn nghe thấy được, “Màu sắc đẹp mắt hơn so với hôm qua.”

Nhưng mà.

Lâm Chi choáng váng. Trong đầu cô hiện lên một nghi vấn chết người:

Động tĩnh vừa nãy lớn như vậy…

Mà chú ấy…

Sao lại…

Một chút phản ứng cũng không có?

Đây là bữa cơm trưa yên lặng nhất trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời Lâm Chi.

Cô ngồi xe của Thẩm Nam Chước trở về công ty sau khi kết thúc một bữa cơm không có chút linh hồn nào do hai người không hề trao đổi một vấn đề gì.

Mới ngồi xuống bàn làm việc sau khi trở lại công ty thì cô nhận được email của cấp trên.

Cô nhìn xong im lặng không nói, suy nghĩ miên man rồi gõ câu trả lời. Sau đó lôi gối ôm ra, đè cả người lên.

Sau khi trở thành một nhà tư vấn toàn thời gian thì phần lớn thời gian cho việc sinh hoạt bình thưởng bị cắt hết, mỗi một khoảng thời gian đều được lên lịch rõ ràng. Từ thứ hai đến thứ năm là những cuộc hẹn trước rải rác, buổi chiều còn có hai người tới thăm nhưng đều quyết định gặp sau ba giờ.

Nếu nhận thêm tình huống của EAP thì cũng chỉ có khoảng thời gian này đại khái là nhượng bộ được.

Tứ bề an tĩnh, ánh mặt trời ấm áp xuyên vào phòng.

Cô mơ màng thϊếp đi. Không biết làm sao lại mơ thấy đám lửa cao ngút trời lần nữa.

Đến bây giờ cô vẫn nghĩ không thông, đã là thế kỉ 21 rồi, khẩu hiệu phòng cháy chống trộm từ nhỏ đã được hô to, khu dân cư xa hoa cũng không phải không có trang thiết bị để phòng cháy…

Vậy mà cô vẫn bị nhốt trong đó.

Thư phòng ở trong mơ còn khó mở hơn so với hiện thực. Cả toà nhà trở thành bức tường vô cùng kiên cố. Cô quấn một chiếc khăn lông ướt thật lớn co người rúc vào một góc. Trước khi dùng hết khí ô-xy thì thấy một bóng người trèo từ sân thượng bên ngoài, dùng chân đạp vỡ cửa sổ kính của thư phòng.

“…!”

“Cạch” một cái, quyển sổ nhỏ rơi từ trên bàn xuống mặt đất, chớp mắt Lâm Chi liền thức giấc.

Đồng nghiệp nhỏ ở bàn cách vách khom người giúp cô nhặt sổ, ngẩng đầu thấy cô đã tỉnh lại thì luôn miệng áy náy, “Thành thật xin lỗi, em không cố ý.”

“Không sao…” Lâm Chi có lẽ là vẫn chưa hoàn toàn tình mộng, đầu óc hơi không được tỉnh táo cho lắm, “Không việc gì.”

Em gái Tử Tiếu cười cười, “Chị lại mơ thấy ác mộng sao?”

Chất lượng giấc ngủ của Lâm Chi không tốt, đây là điều mà những người xung quanh cô đều biết.

“Ừm.” Lâm Chi gãi gãi mặt, chậm rãi chớp mắt, “Không nghĩ là ngủ trưa cũng sẽ gặp ác mộng.”

Cô luôn cảm thấy là sau khi chia tay Thẩm Tầm thì số lần nằm mơ thấy hắn cũng tăng lên.

Cô bé đồng nghiệp đặt cuốn sổ nhỏ lên tay cô, ân cần hỏi, “Em nghe nói sữa bò dùng với mật ong có thể giúp ích cho việc ngủ, táo đỏ long nhãn cũng được… Mặc dù em không biết cụ thể hiệu quả ra sao. Nhưng nếu như chị mãi mà vẫn không ngủ ngon được thì có thể thử một chút.”

Lâm Chi cười rộ lên, “Cảm ơn em.”

Hơi dừng lại, cô rũ mi xuống nhìn về quyển sổ ghi chép nho nhỏ mà cứng rắn.

Trưa nay Thẩm Tầm che mặt chạy mất, sau đó cũng không gửi cho cô tin tức gì. Hiện tại vào giờ này thì hắn ta cũng về đến nhà rồi nhỉ.

Không biết sau khi hắn về nhà….

Liệu có bị Thẩm Nam Chước chỉnh lần nữa không. =))

Cũng tại lúc đó ở thư phòng của nhà họ Thẩm hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Tầm cúi đầu đứng trước mặt Thẩm Nam Chước không dám nói câu nào, cũng không dám động đậy.

Người đàn ông phía trước không biểu cảm mà rũ mắt. Trong căn nhà rộng lớn an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng anh đang ký tên soàn soạt.

Thẩm Tầm đã phải đứng ở chỗ này một tiếng đồng hồ.

Ba nuôi của hắn quả thật rất bận rộn. Sau khi ngồi xuống là làm việc không ngừng nghỉ, lúc thì đọc sách, lúc thì xem văn kiện. Thậm chí hắn ta còn phải dự thính một cuộc hội nghị dài đến bốn mươi phút qua điện thoại.

Nhưng từ đầu tới cuối, Thẩm Nam Chước cũng không cho Thẩm Tầm lấy một cái liếc mắt.

Dường như trong căn phòng không tồn tại người nào tên Thẩm Tầm. Nơi này chẳng qua là có thêm một đồ vật trưng bày khó coi mà thôi.

Hiện tại Thẩm Tầm đứng có chút không vững.

Từ sau khi Thẩm Nam Chước trở về thì rất nhiều chuyện điên cuồng chạy theo phương hướng mất không chế. Hắn chỉ muốn đổi một người bạn gái mà thôi nhưng ba nuôi lúc nào cũng cản trở, bây giờ đến cả xe thể thao đều bị thu hồi. Hơn nữa hắn đã lớn thế này rồi mà phạm lỗi vẫn còn bị phạt đứng. Mặc dù trong nhà không có người ngoài nhưng mà quản gia và người giúp việc vẫn ra ra vào vào khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện.

Thẩm Tầm liếc liếc Thẩm Nam Chước, nhịn không được gọi, “Ba.”

Thẩm Nam Chước vân đạm phong khinh, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc.

“Ba.” Thầm Tầm nhận sai, “Con sai rồi.”

Thẩm Nam Chước vẫn không nói chuyện.

Anh rất không muốn trả lời lại hắn ta, hơn nữa nội tâm còn tràn đầy nghi hoặc: Đều là nói xin lỗi thế nhưng cô bé kia nói thì đáng yêu, khiến người khác muốn ôm muốn hôn, mà Thẩm Tầm nói khiến anh rất muốn để cho quản gia lôi cậu ta ra một nơi không có người rồi bóp chết.

Thấy anh không hề đáp lại, Thẩm Tầm cắn răng, lo lắng nói: “Tuy rằng mấy năm gần đây người vẫn luôn ở nước ngoài nhưng lừa trên gạt dưới còn nói dối là con sai. Tuy rằng giữa trưa hôm nay con không biết ngài cũng ở trạm xăng dầu đó nhưng lại hút thuốc ở khu vực cấm hút là con sai. Tuy rằng…”

Một tiếng “cạch” thật lớn vang lên.

Thẩm Tầm hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một bóng đen lao vụt qua bên thái dương, kéo theo một trận gió mạnh, mạnh mẽ đập vào cửa.

Phát ra tiếng vang lớn.

Hắn ta bị doạ sợ, đầu óc trống rỗng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sửng sốt đứng yên vài giây rồi mới xoay người đi qua xem.

Một nghiên mực đang nằm trên mặt đất.

Mặc dù đập mạnh ở trên cửa nhưng cũng chỉ vỡ mất một góc.

Sắc mặt Thẩm Tầm lúc này tái nhợt, thiếu chút nữa quỳ xuống, “Ba… Con xin lỗi, con sai rồi, ba…”

Nếu như đồ vật này mà đập vào đầu hắn thì bây giờ hắn đã được sang một thế giới xinh đẹp khác rồi.

Thẩm Nam Chước biết là hơi lệch.

Nhưng mà chỉ lệch có một chút xíu.

Thầm Tầm vẫn luôn đánh giá cao lòng kiên nhẫn của Thẩm Nam Chước, bây giờ mới nhận ra anh là thật sự nổi giận. Hơn nữa, người đàn ông tâm tình bất định này có tình tình còn kém xa so với trong tưởng tượng của hắn.

“Thẩm Tầm.”

Thẩm Nam Chước ngồi sau bàn đọc sách, ưỡn thẳng sống lưng, khi nhìn người khác mang theo cảm giác áp bách khiến người ta khó có thể nhìn thẳng anh.

“Đây mà là nhận sai? Cậu đang trách tôi đúng không?”

“Không phải đâu ba! Sao con có thể trách người được!” Thật nhanh Thẩm Tầm đã bị doạ khóc, “Con muốn nhận sai mà! Con thật sự biết sai rồi!”

“Biết sai?” Khoé miệng Thẩm Nam Chước hơi nhếch, trong mắt là một mảng lạnh lẽo, “Chưa được sự cho phép đã tự ý lái xe của tôi, đây là mà biết sai? Say rượu lái xe, còn hút thuốc ở nơi cấm không được hút, đây là biết sai? Bây giờ còn có mặt mũi mà hỏi tôi vì sao lại thu hồi xe thể thao của cậu?”

Sắc mặt Thẩm Tầm trắng xám, “Ba…”

“Tôi thấy mấy năm nay cậu sống quá tự do tự tại rồi, rất phách lối.” Thẩm Nam Chước vân đạm phong khinh, mỗi một câu nói vẫn khiến Thẩm Tầm phải run sợ, “Tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm cuối cùng cũng trưởng thành, có thể ở Bắc thành tung hoành ngang dọc rồi. Dù sao thì bất kể cậu làm chuyện gì cũng có nhà họ Thẩm theo sau dọn dẹp sạch sẽ cho cậu.”

“Ba…”

“Cậu còn có mặt mũi mà gọi tôi là ba sao?” Thẩm Nam Chước tức giận, “Mặt mũi của nhà họ Thẩm đều mất hết vì cậu đấy!”

Trong thư phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp. Những tập tài liệu không chịu được gánh nặng bị vứt lên không trung, từng tờ từng tờ rơi tán loạn xuống mặt đất.

Sắc mặt Thẩm Tầm lúc này trắng bệch. Lần này tập folder văn kiện làm bằng kim loại vững vàng đập trúng vào trán hắn, rất nhanh đã sưng đỏ.

Nhưng Thẩm Tầm vẫn đứng yên tại chỗ, muốn cũng không dám động đậy.

“Cút ra ngoài. Đừng để tôi nhìn thấy cậu.”

Vẻ mặt Thẩm Nam Chước lãnh đạm, không cho hắn nói thêm.

“Chờ ông nội tỉnh dậy thì cậu tự đi giải thích những chuyện này.”

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần tới.

Lúc Lâm Chi đến quầy bar, không khí bên trong sàn nhảy vô cùng náo nhiệt.

Địa bàn này thuộc quyền sở hữu của Từ Tịnh Thực. Mở được mấy năm, dựa vào thể chất thu hút ong bướm cùng với đám anh em nhà giàu của cô nàng mà mặc dù chi phí vào có chút đắt đỏ, thường xuyên đóng cửa để sửa sang lại nhưng việc làm ăn vẫn luôn phát đạt.

Lâm Chi dừng ở cửa rồi lách qua đám người đi vào trong.

Rất nhiều người ở trong quầy bar, ánh đèn lay động, chùm tia sáng đan xen, cả phòng muôn màu muôn vẻ.

“Chi Chi! Ở bên này!”

“Tiểu Chi tử!”

Từ Tịnh Thực đang đứng trò chuyện với người đàn ông pha chế đẹp trai. Từ xa nhìn thấy được Lâm Chi đang liếc xung quanh tìm người thì vội ra hiệu cho cô.

Lâm Chi đi tới đúng lúc Từ Tịnh Thực vừa pha xong ly nước chanh, trên mép ly kẹp một lát chanh mỏng.

Cô nàng vui sướиɠ nhanh chóng đẩy cho bạn thân của mình, “Này, của cậu!”

“Tớ không muốn.” Lâm Chi ngồi xuống, nhìn chăm chú vào món ăn mới gọi rồi nheo mắt lại, “Cậu có loại rượu mà sau khi uống xong thì đêm nay không ngủ không? Cho tớ một ly, à không, lấy mười ly.”

“Sao vậy? Tối nay cậu muốn ra ngoài làm kẻ trộm sao?” Không gặp được cô bạn thân này một khoảng thời gian rồi mà vẫn luôn đáng yêu như vậy. Từ Tịnh Thực không nhịn được bóp bóp cằm cô, “Hay là… đã gặp được người đàn ông nào rồi, muốn ngủ với người ta một đêm lại sợ chống đỡ không nổi?”

“Thiếu đòn à?” Lâm Chi cầm lấy ống hút nước chanh, “Dạo này chỉ cần ngủ là tớ sẽ mơ đến trận hoả hoạn.”

“Là lần bị vào lúc học trung học hả?”

“Ừ.” Lâm Chi mất hứng, “Sau đó còn mơ thấy Thẩm Tầm đến cứu cơ.”

“…tức là bây giờ ngày nào cậu cũng gặp ác mộng ư?”

Lâm Chi buồn bực gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, “Giấc mơ có thể là phản chiếu lại tiềm thức con người. Có lẽ do gần anh ta xuất hiện trước mặt tớ quá thường xuyên.”

“Không sao đâu!” Từ Tịnh Thực vung tay lên, “Đêm nay chúng ta không say không về. Quên hết toàn bộ về thằng đàn ông chó má kia đi.”

… Từ Tịnh Thực nghĩ thì đẹp đấy.

Kết quả là cô nàng uống say đến nằm bò ra đất.

Có lúc Lâm Chi nghĩ không hiểu, bà cô nhỏ này trong nhà làm chính trị, mỗi một người trong gia đình đều là tinh anh của xã hội. Vậy mà một mình cô nàng lại đi mở quán rượu, lăn lộn nhiều năm như vậy mà một ly đã say.

Rượu vẫn còn thừa lại rất nhiều.

Trong khoảng thời gian đóng cửa ngừng kinh doanh vừa rồi, ngoại trừ sửa sang lại quán lần nữa ra thì Từ Tịnh Thực còn nhập thêm khá nhiều rượu Cocktail vị mới.

Tiếng nhạc đập rình rình bên tai, ánh mắt Lâm Chi mờ mịt chọc chọc vào người cô bạn nhỏ đang lăn ra đất, “Người chị em, tỉnh đi còn uống tiếp. Không phải cậu rất vui sao?”

Từ Tịnh Thực vẫn không nhúc nhích, mặt cúi gằm xuống, buồn bực nói, “Tớ không được đâu… cậu tự uống một mình đi.”

Lâm Chi bật cười: “Đêm nay cậu không qua đêm ở đây đâu nhỉ? Ta gọi người tới đón cậu?”

Từ Tịnh Thực vẫn bất động, trong đầu có chút quay cuồng.

Lâm Chi lấy điện thoại ra, hoa mắt nhìn qua.

Gần như là dựa vào bản năng sinh học nên ấn vào người liên lạc gần đây nhất.

Âm thanh báo bận vang lên ba tiếng, ba tiếng…

Lại là ba tiếng…

Đợi khi tắm xong, Thẩm Nam Chước lau qua mái tóc đen đang nhỏ từng giọt nước, khoác áo tắm ra ngoài thì trên màn hình điện thoại hiện thị có 5 cuộc gọi nhỡ.

Anh nhướng mày cầm điện thoại mở khoá màn hình rồi gọi lại.

Từng giọt nước nhỏ xuống đuôi tóc hơi rối rồi lăn dài trên sống mũi cao thẳng tắp, “tách” một cái rơi trúng tên người gọi.

Ấn nút màu xanh lá.

Anh đang định mở miệng thì âm thanh của Lâm Chi ở đầu bên kia ồn ào đã truyền tới.

Không giống lắm so với lúc trước, mang theo 6 phần men say, lẫn vào hơi nước, mềm nhũn:

“Con gọi nhiều lần như vậy, sao bây giờ mẹ mới nghe thế.”

Cô nhỏ giọng nói.

Lại tựa như làm nũng.

“Chừng nào mẹ về thì tiện đường ghé qua đón con nhé. Có được không?”