Tại sao lại như vậy!
Rõ ràng nàng là người đúng đắn!
Chẳng lẽ kỳ động dục chính là đầu óc nàng vẫn luôn bị cái “Tư liệu học tập” này khống chế sao!
Nam Nhứ hận không thể lập tức chạy như điên ba vạn dặm, hét rống lên để phát tiết một phen.
Kỳ động dục này sao lại đáng ghét như vậy chứ!
Nam Nhứ bị bản năng tra tấn, thống khổ muốn chết, trong lòng Lục Thiên Chỉ thì thấp thỏm muốn chết, còn nghĩ rằng tiểu sư muội là bị nàng trói như vậy lúc sau mới không vui.
Lục Thiên Chỉ nói: “Tiểu sư muội, ta, ta, ta không phải cố ý! Nếu muội cảm thấy không vui, có thể trói ta lại!”
Nam Nhứ: “Á?”
Nàng vội vàng lắc đầu: “Sư tỷ, ta không phải là bởi vì cái này mởi không vui. Mà là…… Trong lòng ta có chuyện phiền lòng khác.”
Lục Thiên Chỉ không giỏi ăn nói, nghẹn ra nửa câu: “Có chuyện phiền lòng, hay là nói với sư phụ? Ta, ta không phải là người biết chỉ đường dẫn lối, nhưng sư phụ thì biết.”
Cho dù biết rõ sư phụ trong lời nói của Lục Thiên Chỉ là Ô Đại Sài, Nam Nhứ vẫn là không thể tránh né mà lại nghĩ tới Lê Vân ——
Bóng dáng của người này gần như cắm rễ ở trong đầu nàng vậy, vứt đi không được.
Nam Nhứ trầm mặc một lúc lâu sau, mới nói: “…… Sư tỷ, việc này không tiện nói với sư phụ.”
“Vậy……Ta hiểu rồi.”
Lục Thiên Chỉ từ bỏ việc cung cấp ý kiến cho nàng, trong sáng sớm hai người cứ trầm mặc như vậy đi trên Xích Đan Phong.
Xích Đan Phong chỉ có một tiểu đạo đi thông đến đỉnh núi.
Người tu tiên ngày thường đều là ngự không, cực ít người đi bộ, cho nên Nam Nhứ cũng rất ít nhìn thấy phong cảnh trên đường lên núi.
Rừng cây bốn phía cây xanh um tùm, cảnh quan đan xen, lại thêm ngọn núi càng cao, càng thêm mây mù bay tới, mang theo chút tiên khí mờ mịt, Nam Nhứ nhìn phong cảnh đẹp một đường này, tâm tình cũng dần dần mà cũng bình tĩnh xuống.
Lục Thiên Chỉ không phát hiện ra Nam Nhứ có gì không đúng
Nàng nói: "Mùa này đều là như vậy. Có khi là hồ ly, có khi là lợn rừng, còn có lúc chính là loài lang sói.”
Nam Nhứ sắc mặt có chút cổ quái, trong đầu óc tràn ngập lời của Triệu Trung Tường: “Mùa xuân tới rồi, vạn vật đều sinh trưởng, cũng là mùa giao phối của động vật…”
Cho nên...
Hết thẩy tất cả đều là lỗi của mùa xuân!
Nam Nhứ lấy hơi bình tĩnh trở lại.
Đều là quy luật tự nhiên, nàng chẳng qua chỉ là rơi vào quy luật tự nhiên!
Nam Nhứ lặng lẽ thở ra một hơi, tâm bình khí hòa.
Lại nghe Lục Thiên Chỉ nói: “Nếu gặp được, muội có muốn cùng ta đi xem một chút không?”
Nàng có muốn đi xemhay không…
Cùng đi xem…
Đi xem...
Cho đến khi các nàng trở lại tông môn, ven đường bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh cổ quái.
Động tĩnh kia……
Giống như là tiếng động vật kêu?
Nam Nhứ nghe tiếng kỳ quái, hỏi Lục Thiên Chỉ: “Sư tỷ, đó là cái gì?”
Lục Thiên Chỉ mặt không đổi sắc nói: “Đừng động. Đây là thời tiết đến, hồ ly trong núi động dục.”
Nam Nhứ: “…”
Cứu mạng!!!
Nàng trốn cũng không thoát sao!!!