Nửa đêm cũng không cần phải kể truyện như vậy cho trẻ nhỏ mà!!!
Nam Nhứ ủ rũ cụp đuôi, cảm thấy một thần thoại như bị tan biến.
Lê Vân nói: “Thích rượu, cùng với việc ỷ lại đan dược, pháp bảo, bùa chú không có gì khác nhau. Ngoại vật càng nhiều, bản tâm càng loạn. Kiếm tu, cầm kiếm là vì bản tâm.”
Chu Thắng Nam chợt ngộ ra gì đó, chắp tay thi lễ thật dài: “Đa tạ sư tôn dạy dỗ.”
Lê Vân nhìn về phía nàng: “Nửa yêu này là ngươi cho vào Đạp Tuyết Phong? Ngươi cũng biết, Thái Huyền Tông không cho phép người ngoài ở lại lâu.”
Trong lòng Chu Thắng Nam trầm xuống, không biết nên trả lời như thế nào.
Trúc sư huynh đứng dậy: “Kiếm quân, tiểu hài tử này là ta nhặt về, là ta chăm sóc.”
“Kiếm quân, người biết, chúng ta già rồi, không có gì yêu thích,” Trúc sư huynh ha hả mà cười, bảo hộ cho Chu Thắng Nam cùng Kinh Nhung ở sau người, “Chính là yêu việc nhặt một ít hài tử về, từ trước đến nay cũng nhặt được không ít.”
Lê Vân nói: “Những lần đấy cùng với lần này hoàn toàn khác nhau, đừng nên xúc phạm tông quy của Thái Huyền Tông.”
Trúc sư huynh nói: “Ta hiểu, kiếm quân.”
Lê Vân gật đầu: “Ta biết ngươi có chừng mực.”
Hắn ngồi trên hạc giấy, theo gió mà rời đi.
Chỉ còn lại một đám người hai mặt nhìn nhau.
Du Duyệt nói: “Kiếm quân đây là…… Muốn đuổi A Nhung đi?”
Du Duyệt từ trước đến nay rất dễ dàng tạo dựng mối quan hệ tốt với người khác, lúc này quen biết Kinh Nhung cũng đã không tồi, cũng tự giác mà bắt đầu muốn giữ hắn lại.
Ôn Bách Nham hàng năm ở Ký Sự Đường, nhân tình thạo đời, lại từ trong lời nói của Lê Vân nhận ra những ý nghĩa khác: “Ý của kiếm quân, như là muốn nhắc nhở các ngươi, nếu là muốn giữ hắn ở lại, phải nhanh chóng đem hắn từ người ngoài biến thành người của Thái Huyền Tông, nếu không sẽ rước lấy phiền toái.”
“Đúng vậy,” Trúc sư huynh cười nói, “Kiếm quân là người rất tốt.” Trúc sư huynh im bặt không nhắc tới sẽ gặp được phiền toái gì, Chu Thắng Nam lại trầm mặc không nói.
Nàng thô sơ giản lược đọc qua tông quy của Thái Huyền Tông, tuy rằng nề nếp đại gia đình Thái Huyền Tông được mở, nhưng từ trước đến nay đều cấm người ngoài ở trong tông lâu, đặc biệt là ở nội môn của Thái Huyền Tông ——
Đầu tiên là phòng ngừa Tà tu Ma tộc tiến vào nội môn để thám thính, đánh cắp bảo vật; thứ hai là để phòng ngừa tên đệ tử bại hoại nào đó tác phong bất chính tiến vào hủy hoại nề nếp của tông môn.