Nam Nhứ yên lặng đem kế hoạch thăm sư huynh lùi chậm lại một ngày.
Rồi sau đó nàng đi theo tiểu tỷ muội đến nhà ăn ăn cơm ——
Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam kỳ quái mà nhìn về phía nàng: “A Nhứ, muội đã Trúc Cơ rồi.”
“Hả, cái gì?”
Nam Nhứ phản ứng chậm nửa nhịp.
Du Duyệt nói: “Người Trúc Cơ đã rồi tích cốc nha.”
Nam Nhứ: “……”
Tốt, tu vi tiến bộ tật xấu xuất hiện.
Vì sao lại không cho nàng ăn cơm!!!
Nam Nhứ cắn khăn tay nhỏ, nhìn các nàng ăn cơm, mùi thơm ngào ngạt nhức mũi, thèm muốn chết.
Chu Thắng Nam đẩy nàng lại, không cho nàng ăn những thứ đồ ăn này. Chu Thắng Nam nói: “A Nhứ, sau khi lên Trúc Cơ ăn những đồ ăn của thế gian, sẽ hình thành tạp chất trong cơ thể của muội, gây bất lợi khi kết thành Kim Đan.”
…… Cuốn vương đúng là cuốn vương, nàng vừa mới Trúc Cơ, đã giúp nàng mở triển vọng chuyện Kim Đan.
Trúc sư huynh ngồi ở cạnh bàn các nàng, thấy nàng thèm không chịu được, từ trong túi trữ vật của mình cầm một túi linh quả tươi mới cho nàng.
Hắn nói: “Đây là linh quả hôm nay ta mua, tiểu hữu thật sự thèm, vậy thì ăn nó đi. Ăn linh quả sẽ không gây tổn hại đối với tu vi, ngược lại sẽ càng lợi hơn.”
Nam Nhứ chỉ lấy một quả từ trong, vui vẻ nói: “Đa tạ Trúc sư huynh!”
Nàng gặm quả đào, bỗng nhiên linh cơ vừa động: “Ta không thể ăn đồ ăn của thế gian, vậy nếu ta dùng linh gạo cùng với thịt yêu thú nấu cơm thì sao?”
Du Duyệt nói: “A Nhứ, muội tính.”
Nam Nhứ: “?”
Du Duyệt: “Một cân linh gạo cần một khối linh thạch trung phẩm, tiền tiêu hàng tháng của chúng ta mới có 50 khối linh thạch hạ phẩm, tính tương đương cũng phải mất năm khối linh thạch trung phẩm.”
Nam Nhứ: “……”
Quấy rầy rồi.
Là nàng quá nghèo.
Nam Nhứ ngoại trừ việc kiếm tiền nuỗi dưỡng sư tôn, ở ngoài lại nhiều một phần ý chí chiến đấu: Muốn kiếm thêm nhiều tiền để ăn cơm a!!!
Trở lại trong phòng, Nam Nhứ bắt đầu tăng ca đọc sách.
Chăm chỉ như thế, đương nhiên là chỉ có một cái nguyện vọng rất mộc mạc mà thôi ——
Đọc xong sách sớm một chút, là nàng có thể sớm tự tay luyện đan kiếm tiền!
Nàng mới vừa mới đọc được vài tờ, Chu Thắng Nam bỗng nhiên tới tìm nàng.
“A Nhứ,” Chu Thắng Nam cầm một xấp giấy, nói, “Muội nhìn hộ ta một chút, ta ghi nhớ những thứ này có sai sót gì không?”
Nam Nhứ cầm lấy giấy trong tay nàng, trong đây đều là viết về yêu thú cùng thảo dược lúc trước ở trong bí cảnh của Diệu Dương Cốc, có thể nhận ra được nàng giảng giải qua cho các nàng ấy.
Trong một xấp giấy nầy, gần như là đã nhớ kỹ 80% những đồ vật trái phải ở trong Diệu Dương Cốc.
“Ừm, không có gì vấn đề gì cả.” Nam Nhứ nói, “Chỉ là thiếu một ít.”
Nam Nhứ nói mấy cái tên, Chu Thắng Nam đặt bút đem vài thứ ghi nhớ xuống dưới.
Nam Nhứ hỏi: “Tỷ ghi nhớ những thứ này, là vì tiểu khảo lần sau sao?”
Chu Thắng Nam gật đầu nói: “Trí nhớ ta không tốt, Diệu Dương Cốc một năm chỉ có thể vào đi một lần, nhân lúc còn sớm làm quen với mấy thứ này, sau này cũng nhẹ nhàng đi chút. Huống chi, tông môn thiết lạp khảo hạch, vốn chính là vì để cho đệ tử ở bên ngoài có cầu sinh chi đạo hơn, ta học những thứ này, cũng không hại.”
Trong lòng Nam Nhứ bội phục Chu Thắng Nam làm đâu chắc đấy, vừa muốn nói cái gì đó, trong đầu lại lóe lên một tia sáng.
Nàng nói: “Liệu lúc trước trong tông môn có sách dạy kèm về tiểu khảo hay không?”
Đây còn không phải là vừa lúc cần tư liệu dạy kèm sao!
Chu Thắng Nam nói: “Sách…… Dạy kèm? Cũng không có. Khó khăn của tiểu khảo ở Thái Huyền Tông không tính là rất cao, đại đa số mọi người đều có thể một lần thông qua.”
Nam Nhứ tự động thay đổi: “Đại đa số mọi người đều có thể một lần thông qua, vậy điều đó chứng ming rằng còn có một số người không thông qua được a! Những người, chính mục tiêu khách hàng của chúng ta!”
Chu Thắng Nam đại khái nghe hiểu.
Nàng hỏi: “Muội muốn đem những cái này in ấn thành sách, bán cho bọn họ?”
“Đúng rồi!” Nam Nhứ nói, “Dù sao cũng chỉ là chuyện thuận tay, mặc kệ sách bán hay không, tỷ đều đến sửa sang lại mấy thứ này, vì sao lại không thử xem?”
Chu Thắng Nam nghe Nam Nhứ nói có vài phần động tâm.
Bất quá nàng chần chừ trong chớp mắt, nhanh chóng quyết định đáp ứng: “Được, vậy ngày mai ta liền đi hỏi thăm giá thị trường.”
Hành động quyết đoán, tuyệt!
Nam Nhứ vô cùng thích những người chị em nhanh nhẹn như thế này, còn tưởng căn cứ vào kinh nghiệm của mình phải nói thêm mấy việc cần chú ý với nàng. Lúc này, Trúc sư huynh lại đốt đèn l*иg tới tìm các nàng.
“Thắng Nam tiểu hữu,” Trúc sư huynh nói, “Bên ngoài có một thiếu niên muốn gặp ngươi.”
Khóe miệng Chu Thắng Nam chậm rãi nhếch lên tươi cười.
Nam Nhứ trực giác có chút không đúng, nói: “Ta cùng tỷ cùng đi.”
Chu Thắng Nam không có cự tuyệt.
Hai người đi theo Trúc sư huynh ra ngoài Phi Hoa Trai, vừa ra, liền thấy được một bóng người đứng thẳng dưới ánh trăng.
Chỉ là bóng người kia cùng người thường có chút khác ——
Trên đầu của hắn, còn có một đôi tai thú.
Nháy mắt Nam Nhứ đã hiểu rõ: Đây là nửa yêu mà lúc trước Chu Thắng Nam cứu đi!
Nàng ngẩng đầu, muốn cẩn thận mà nhìn thiéu niên nửa yêu kia, một cảm giác về một cỗ hơi thở.
Một……
Cỗ hơi thở của huyết mạch tương liên đối với nàng.
Nam Nhứ: Ôi.
Chu Thắng Nam nhặt nửa yêu, vậy mà lại là thân thích của nàng!!!