Xe ra khỏi hầm đỗ xe, trời đã sắp tối hẳn, đèn đường bên ngoài sáng trưng. Trương Khởi Linh không cần Ngô Tà chỉ đường đã quen đường quen nẻo lái xe.
Trong xe ấm áp, người cũng thả lỏng.
Trương Khởi Linh bỗng nhiên mở miệng: "Xử lý quan hệ với khách hàng phải cẩn thận, công tư rõ ràng. Không phải không cho cậu kết bạn với khách hàng, nhưng cậu phải hiểu, trường hợp như thế nào thì phải xử sự như thế đó. Đang có quan hệ mua bán mà tới văn phòng đối phương tặng quà riêng là không thỏa đáng."
Nói cả đoạn dài vậy luôn?
Ngô Tà sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được Trương Khởi Linh đang dạy cậu cách làm việc. Trời má, đây là vị thần mặt lạnh nổi tiếng toàn công ty, lời nói đáng giá ngàn vàng, cho dù là lúc thăm hỏi khách hàng cũng hiếm khi nói cả đoạn dài như thế!
Ngô Tà khiêm tốn tiếp thu, lập tức thừa nhận bản thân sơ sẩy, tỏ vẻ sau này nhất định sẽ chú ý, sẽ không lặp lại sai lầm này nữa.
Có lẽ là vì hài lòng với thái độ nhận sai của Ngô Tà, Trương Khởi Linh không nói gì nữa, trong xe bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Mắt thấy sắp tới nơi ở của Ngô Tà, Trương Khởi Linh đột nhiên mở miệng: "Bắt đầu từ ngày mai cậu tiếp nhận ASD, đặt hẹn với đối phương, tôi mang cậu đi."
Ngô Tà: "Được, anh rảnh ngày nào?"
Trương Khởi Linh: "Cậu sắp xếp đi, tôi điều chỉnh được."
Ngô Tà sửng sốt tập hai, cậu biết Trương Khởi Linh luôn bề bộn nhiều việc, người tìm Trương Khởi Linh đi họp rất nhiều, hết nhóm này tới nhóm khác, người nọ thậm chí còn họp qua điện thoại, trong tay không ngừng trả lời mail hoặc là xử lý chuyện khác.
Chỉ nghe Trương Khởi Linh nói: "ASD rất quan trọng, phải nhanh chóng khôi phục tất cả công việc."
"Vâng."
Quá trình thăm hỏi vô cùng thuận lợi, người của ASD vô cùng lễ phép khách sáo với Ngô Tà và Trương Khởi Linh, cũng không có ai lộ ra vẻ mặt khác thường như trong tưởng tượng của Ngô Tà. Sóng gió khiếu nại cứ thế trôi qua.
Nhưng sau khi tiếp nhận ASD lần nữa, Ngô Tà có ảo giác như đã cách mấy đời. Rõ ràng người mà cậu đang đối mặt vẫn là những người đó, nhưng cảm giác lại không giống, giống như trong thân thể cậu được thay một linh hồn khác, có tất cả trí nhớ của trước kia, nhưng suy nghĩ lại thay đổi.
Cậu không thân thiết với tất cả mọi người như trước, cũng không chuyện gì cũng thật lòng thật dạ nữa. Cậu vẫn nho nhã lễ độ, cử chỉ hiền hòa, nhưng cậu học được thế nào là duy trì khoảng cách, cân nhắc chừng mực. Cậu còn học được cách ăn nói cẩn thận, nói gì cũng để lại đường lui cho bản thân, không còn có gì nói đó như trước.
Bởi vì có quan hệ với Bàn Tử nên trước đây Ngô Tà và Vân Thái khá thân thiết. Mà bây giờ tới phòng tài vụ, ngoại trừ những thăm hỏi khách sáo thường ngày ra thì cậu sẽ không nhiều lời thêm câu nào. Vân Thái tốt bụng hiểu ý, chỉ cười chào Ngô Tà một cái cho xong việc.
Lúc ngồi xe rời đi, Ngô Tà chìm vào suy nghĩ.
Thỉnh thoảng Ngô Tà vẫn nghĩ, đây chính là trưởng thành sao?
Lúc còn học ở trường, qua năm thì lên lớp, học nhiều kiến thức hơn. Nhưng khi tới năm tư, nhìn lại bạn bè đồng trang lứa thì thấy không khác mấy so với hồi còn năm nhất, cùng lắm thì không xa lạ, cũng tùy ý hơn, kề vai sát cánh hơn so với lần đầu gặp mặt. Từ ngại ngùng mượn phiếu cơm ban đầu tới tùy tiện trộm đồ ăn vặt trong ngăn kéo bạn cùng phòng, vẫn là tình bạn đó, vẫn chân thật như thế.
Lúc này cậu mới tốt nghiệp được hơn hai năm, đột nhiên tiếp thu được thế nào là lòng người hiểm ác, anh lừa tôi gạt. Từ năm mười tám tuổi tới trước ngày hôm đó, cậu sống trong thời kỳ quá độ của người trưởng thành, chỉ trưởng thành theo tiêu chuẩn sinh lý, đủ tuổi theo pháp luật, nhưng không đáp ứng được tiêu chuẩn trưởng thành mà xã hội đặt ra.
Có lẽ đây mới là thế giới chân thật của người trưởng thành.
Đột nhiên cậu có chút hiểu ra tại sao Trương Khởi Linh luôn giữ lấy hình tượng lạnh lùng nghiêm khắc. Có lẽ người nọ đã sớm nhận ra sự thay đổi đáng ghê tởm của lòng người, cho nên chọn cách đơn giản là bài trừ tất cả thiện ác, bảo vệ chặt chẽ thế giới nhỏ của mình.
Vậy Bàn Tử thì sao? Gã cũng là người lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, sao lại không tự thu mình chặt chẽ như thế?
Trong nháy mắt này, Ngô Tà đột nhiên vỡ lẽ, thì ra cậu không hiểu Bàn Tử tới vậy. Bàn Tử nhìn qua có vẻ như không giấu giếm cậu cái gì, từ quá khứ vào Nam ra Bắc hay là toàn bộ quá trình theo đuổi Vân Thái đều xảy ra trước mặt cậu rất rõ ràng. Nhưng mà Bàn Tử ghét dạng người gì, thích dạng người gì? Gã lý giải thế giới này như thế nào? Nếu Ngô Tà làm chuyện gì khiến Bàn Tử không vui, có khi nào gã sẽ cười hề hề cho qua mà không thể hiện suy nghĩ thật sự trong lòng không?
Ngô Tà không biết. Hóa ra cậu không hiểu rõ Bàn Tử, hiểu rõ bạn cùng nhà cùng ăn cùng ở của mình như thế.
Hóa ra trong thế giới của người trưởng thành, mỗi người đều sẽ khoác thêm một lớp vỏ bọc, hoặc là khiến người khác tránh xa ngàn dặm, hoặc tươi cười tức tối mắng chửi muôn hình vạn trạng, nhưng chỗ giống nhau duy nhất là không dễ dàng thật lòng.
Mãi tới khi Trương Khởi Linh dừng xe tắt máy, Ngô Tà mới hồi thần: "Tới rồi à? Ơ?"
Đây là một hầm đỗ xe xa lạ, không phải hầm xe dưới công ty.
"Đây là đâu vậy?" Ngô Tà hoang mang nhìn sắc xám bên ngoài cửa sổ xe.
Trương Khởi Linh vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Kẹt xe, tìm chỗ ăn cơm trước."
Ngô Tà không nói, chỉ yên lặng tháo dây an toàn.
Trương Khởi Linh đột nhiên nói: "Cậu đã nói sẽ mời tôi ăn cơm."
"A, đúng nhỉ, hôm nay tôi mời khách." Ngô Tà lắp bắp, vất vả nói cho hết câu. Cậu không ngờ sếp lớn lạnh lùng như Muộn Du Bình còn có thể nói ra mấy lời có vẻ khói lửa nhân gian như thế.
Ngô Tà đứng trước sơ đồ của khu thương mại chỉ trỏ nửa ngày, hỏi Trương Khởi Linh muốn ăn gì, thích ăn gì, nhưng Trương Khởi Linh luôn nói "gì cũng được", "được", khiến người ta hoàn toàn không dò xét được ý nghĩ thật sự của hắn. Cuối cùng Ngô Tà chọn một nhà hàng dimsum, đồ ăn Quảng Đông cũng coi như khá phổ biến, khẩu vị tuy nhạt nhưng vẫn đặc sắc, cho dù là người không thích món Quảng Đông thì ít nhất cũng sẽ không ghét.
Đây là lần thứ ba hai người ăn cơm cùng nhau, lần thứ hai gọi món, nhưng là lần đầu tiên Ngô Tà xem thực đơn gọi đồ ăn. Ngô Tà nhớ lại thái độ của Trương Khởi Linh lúc chọn quán, cảm thấy hình như hắn ăn gì cũng được nên hỏi thử: "Tôi tùy ý gọi mấy món nhé?"
"Ừ."
Lúc ăn cơm hai người vẫn không nói chuyện, không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh chút nào, mà dường như Trương Khởi Linh không bị ảnh hưởng, nhất cử nhất động vẫn như lúc bình thường, dùng đũa gắp một ngọn cải ngồng xào tỏi bỏ vào miệng, sau đó gắp thêm một miếng trứng trong mì xào, giống nhau như đúc.
Cả buổi cơm chiều không nói với nhau câu nào, nhưng không hiểu sao sau khi ăn xong tâm trạng Ngô Tà tốt hơn rất nhiều.
Trương Khởi Linh quả nhiên không giành trả tiền với Ngô Tà, yên tâm thoải mái nhìn Ngô Tà quét mã thanh toán. Cuối cùng hắn còn nghiêm túc nói: "Ngon lắm, cảm ơn."
Ngô Tà ngẩn người, cảnh tượng hai người ăn mì tối hôm đó gần như trùng khớp với cảnh tượng trước mắt.
Đột nhiên cậu nở một nụ cười thoải mái: "Vậy lần sau anh mời nhé."
"Được." Trương Khởi Linh gật đầu đáp ứng.
Tự nhiên như bạn bè quen biết đã lâu.
Hợp tác giữa công ty và ASD dần dần sâu sắc, càng ngày càng có nhiều hạng mục cần hai bên cùng bỏ ra phần lớn thời gian và công sức.
Ngô Tà càng ngày càng bận, email không trả lời kịp, phương án chưa sửa kịp, họp hành dự không xuể.
Chiều thứ sáu, ai trong văn phòng cũng lười. Gần tới giờ tan làm, mọi người trong văn phòng đang nặng nề đột nhiên ầm ĩ đứng hết lên, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc như hăng tiết vịt.
ASD đã gọi ba cuộc điện thoại qua giục cậu nộp phương án.
Ngô Tà ba đầu sáu tay, vừa cúp điện thoại liền lập tức quay qua điên cuồng gõ bàn phím.
Bất tri bất giác trong văn phòng còn mỗi mình Ngô Tà. Bộ cảm ứng vận động vô cùng chính xác, nhưng không đủ thông minh, "bụp" một tiếng tắt đèn, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu ra rọi được đúng một tấc vuông.
Ngô Tà viết rất chăm chú, ngay cả đèn sáng lên lần nữa cũng không để ý.
Cuối cùng cậu ngừng tay, duỗi lưng, ngẩng đầu lên mới thấy có người ngồi bên cạnh bàn làm việc xéo đối diện cậu.
Bộ đồ tây kiểu dáng đơn giản vừa người ôm lấy tấm lưng thẳng tắp, cánh tay tùy ý đặt trên tay vịn, ngón tay thon dài để hờ lên một xấp tài liệu thật dày, cách mười giây lại lật một trang.
Lúc Ngô Tà ngẩng đầu thì Trương Khởi Linh cũng quay đầu, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.
Ngô Tà cười hỏi: "Anh vẫn còn ở lại à?"
Trương Khởi Linh không trả lời câu đó, chỉ hỏi: "Sửa xong rồi?"
Ngô Tà gật đầu, vòng tay qua đặt notebook lên mép bàn đối diện với Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh đạp nhẹ một cái, ghế dựa trượt tới bên cạnh bàn làm việc của Ngô Tà, dừng ngay chỗ notebook. Hắn nhanh chóng xem xong phương án mà Ngô Tà sửa, điều chỉnh một số chỗ rồi trả notebook lại cho Ngô Tà.
Trương Khởi Linh: "Được rồi."
Ngô Tà lấy notebook về, soạn một cái email, đính kèm tài liệu, nhấn nút gửi.
Hai người không cần nói quá nhiều nhưng phối hợp rất ăn ý. Ngô Tà tăng ca thế này không phải lần đầu tiên, nhiều khi khách hàng giục gấp quá, không thể không tăng ca sửa phương án, mà sau khi cậu sửa xong thì nhất thiết phải cho Trương Khởi Linh xem qua rồi mới gửi khách hàng. Gần đây viết mail còn phải tìm từ, vô cùng bất tiện. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Ngô Tà tăng ca thì Trương Khởi Linh sẽ chờ trong văn phòng, chờ Ngô Tà viết xong trực tiếp cho hắn xem.
Lúc đầu Ngô Tà còn ngại, qua mấy lần rồi cũng quen. Chủ yếu là vì Trương Khởi Linh không phải rảnh rỗi không có việc gì làm mới chờ cậu, cho dù Ngô Tà không tăng ca thì Trương Khởi Linh cũng hay ở công ty tới khuya.
Ngô Tà bỏ đồ vào túi laptop, nói: "Cũng tám giờ rồi, đi ăn cơm đi. Anh muốn ăn gì?"
Trương Khởi Linh: "Gì cũng được."
Ngô Tà: "Trong khu thương mại bên dưới mới mở một tiệm cháo niêu đất kiểu Triều Sán, A Ninh nói ăn cũng ngon lắm."
Hai người đi vào trong tiệm rồi ngồi xuống, thật ra gọi món không khó lắm, Ngô Tà gọi cái gì thì ăn cái đó, hình như Trương Khởi Linh chưa từng đòi hỏi gì về đồ ăn cả.
Chiều thứ sáu vốn phải nhàn nhã lại trôi qua như đánh giặc. Công việc vất vả lắm mới xong, thả lỏng một chút, ăn cơm chiều, không hiểu sao đề tài lại quay về phương án ban nãy.
Tiền dự thầu của hạng mục lần này rất lớn, cách thức hợp tác với ASD cũng không giống trước kia, ngoài việc cung cấp hàng hóa căn bản ra thì công ty còn phải cung cấp bản dự kiến trước kế hoạch và hỗ trợ kỹ thuật lúc thi công.
Ngô Tà uống một ngụm trà lúa mạch, nói: "Sáng sớm của cuối tuần trước bên ASD đã họp để thảo luận về phương án mới mà chúng ta cung cấp. Quản lý hạng mục của bọn họ vô cùng coi trọng lần hợp tác này, chắc thứ hai hoặc thứ ba sẽ phản hồi lại. Nếu thứ ba còn không có tin tức gì thì tôi sẽ qua đó xem sao."
Trương Khởi Linh gật đầu: "Cậu làm tốt lắm."
"A... Cảm ơn." Ngô Tà đột nhiên có chút không quen, nở một nụ cười cứng ngắc. Trương Khởi Linh cũng không phải là dạng cấp trên hay khen người khác.
Ngô Tà suy nghĩ rồi nói: "Thật ra mọi người trong team rất xuất sắc, bất kỳ ai cũng giỏi hơn tôi, tôi phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này mới đúng."
Trương Khởi Linh: "Cơ hội là do cậu bỏ công mới có."
Ngô Tà lễ phép cười, thật sự không có cách nào nói tiếp. Trong lòng cậu biết rõ khả năng của mình tới đâu, nếu Trương Khởi Linh không bảo vệ cậu thì chén cơm của cậu đã nát trong lần khiếu nại đầy sóng gió kia rồi.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, đúng lúc giải vây cho Ngô Tà, chỉ cần ăn cơm thì Trương Khởi Linh sẽ ngậm miệng không nói, chỉ chăm chú ăn cơm.
Trước đây Ngô Tà không quen kiểu ăn không nói này. Bàn Tử không phải là người yên tĩnh, từ ăn tới ngủ một năm 365 ngày không có đề tài nào trùng nhau, bốn năm một lần chỉ có ngày thứ 366 mới ngưng mồm được.
Đổi lại, mấy lần đầu ăn cơm chung với Trương Khởi Linh Ngô Tà không thích ứng kịp, cả người sượng trân. Nhưng mà qua năm sáu lần thì Ngô Tà lại bắt đầu hưởng thụ cách ăn cơm này, có thể toàn tâm toàn ý nhấm nháp hương vị của đồ ăn, không cần phải vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa suy nghĩ vòng vo trong đầu xem phải trả lời đối phương thế nào. Mà hình như chỉ khi người ngồi đối diện là Trương Khởi Linh, Ngô Tà mới có tâm trạng bình thản như thế.
Trương Khởi Linh là một người vô cùng yên tĩnh, cũng có khả năng làm cho mọi người xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, giống như chỉ cần hắn ở đó thì sẽ không còn chuyện gì phải sốt ruột hay lo lắng.